khaly chàm: tôi & nhớ sinh nhật chúa

lũ thiêu thân nuốt chửng ánh sáng
giọng tín đồ ấm ớ nhại lời thánh kinh
phiếm thần chổng ngược linh hồn tôi nhễu máu
hào quang cuộn xoắn nhau làm tình lóe chớp

những bàn tay ngoại đạo mù mê dấu thánh
vứt cơn điên chạm đau mặt cung đường
áo dạ quang người phu nhẫn nhục
quét sạch đêm trắng chứng nghiệm cô hồn Continue reading

khaly chàm: rất thật trong ý tưởng

xối từng chùm ánh sáng lên đầu cái bóng
sự tan chảy trắng đẫm vào ý tưởng
những đốm màu thời gian hoại thư dần hiện ra

xòe tay cho gió đông bắc tạm trú
ảo ảnh ngả ngớn giữa hai đường tiệm cận
chúng không hề cũ, luôn tạo ra vô vàn hiệu ứng
hỗn sắc tỏa rộng lập lòe rồi biến mất Continue reading

khaly chàm: với mùa đông nhưng không phải là thơ

1.
hão vọng luôn dành cho một thằng người
hít thở mùi nụ cười răn đe thú tính
người đàn bà nhặt gió chướng hanh khô
teo tóp những hạt giống được thụ tinh trong ống nghiệm
chắt chiu lắm nhưng chẳng biết để làm gì
tôi tự cắt cái bìu yêu quý của mình treo trên thập ác đóng đinh
tụng khúc tình độ kinh Continue reading

khaly chàm: chẳng là gì khi đen một cõi

khứu giác những thằng đàn ông chợt lóe sáng
nhưng thường bị hụt hơi khi chao nghiêng theo chiều cảm xúc
đen đúa cái thói tật vuốt ve cõi lòng hạn hán
dục vọng chỉ là ngẫu tượng tự nhiên được sùng bái trong niềm ân huệ
cuối cùng
những người đàn bà luôn thích chớp mắt
loài rắn kí ức thiếu nữ chậm chạp trườn vào bóng đêm
khoanh tròn trong lỗ huyệt âm dương thuần tính
tự lột xác hiện hình bóng lụa
thật đơn giản như khói ẻo lả rồi biến mất
tôi giấu giọng nói vào cuống họng con chữ
chộp giật ban mai từ bàn tay ngờ vực ái tình
dường như những ẩn ngôn thơm mùi giả tạo

khaly chàm: ngớ ngẩn về sự sống được trưng bày

sáng thứ bảy bắt đầu cơn khái niệm về một điểm chết thật gần
rụng xuống đáy ly đen thui niềm sân hận
chợt nhớ đêm qua giấc mơ chui ra từ cổ họng
định hình cho đôi môi nguyên thủy
em nói là rất nhớ anh
nhưng đó chỉ là âm vực kiêu sa thoát ra khỏi lồng ngực của vầng trăng muộn Continue reading

khaly chàm- đánh tiếng khi ý nghĩ vẩn đục

khi rót những ý nghĩ mùa màng vào chiếc ly rỗng
lời thở than của đất xoay vòng trong một không gian đầy sự chết
tôi nào biết nói điều gì bây giờ
đành phải lặng nhìn thần hồn như khói ẻo lả theo chiều gió
thành phố trầm mặc chảy tràn giọng nói người quen thuộc đen đúa mùi mưa
nào hay đâu não trạng nhú ra những chiếc răng nhọn cắn sâu vào bầu trời ảo giác Continue reading