Giải trí cuối tuần. SUÝT NỮA TÔI SẮM CÁI NÀY RỒI… CHẾT

Bữa trước, ở thế buộc phải chạy xe đường dài 20km, giấc đầu hôm – tôi mấy bận dừng, đợi cho đèn pha các loài xe đi qua. Tội thế! Phải chi mình có cái ô-tô…

Hôm qua ngồi lai rai với hai bạn văn nghệ, tôi bỗng nấy ra ý định sắm cái bốn bánh để đi. Nghĩ là làm. Lên mạng tìm, được, và hẹn…

Sáng nay chạy xe xuống Phan Rang, đến cửa ngõ thành phố, tôi dừng, nghĩ. Chạy tiếp, rồi lại dừng, nghĩ… Được gì, và để làm gì cơ chứ?!

Continue reading

NGHE KẺ NGỐC BÀN CHÁNH TRỊ

[1] Đặt tên

Nga mang xe tăng, đại binh vào Ukraina…

Bên Nga gọi: “hoạt động quân sự đặc biệt”; Ukraina tố: chiến tranh xâm lược. Ừ thì cứ tạm cho tỉ số hiệp-1: 1-1.

[2] Sự thật

Hội đồng Bảo an Liên Hiệp quốc: 140 nước chống Nga, 4 nước theo Nga. Tỉ số hiệp-2 nghiêng hẳn sang Ukraina: 140-4.

Continue reading

Ngụ ngôn Cham hiện đại. CON GIÀU CON NGHÈO

Năm ngoái tôi có tút: “Ca ngợi sự lười biếng”, nay thử đưa ra thêm ngụ ngôn này, như là một minh họa vui.

*

Xưa gia đình nọ có anh em tên Kwik Kwak. Lớn lên cha cho mỗi đứa một cặp trâu cày làm của hồi môn về nhà vợ, phần ông thuê người phụng dưỡng bà vợ, rồi lên dường như sang đất Ấn Độ tu hành.

Continue reading

Chuyện đời thường. BÀ XÃ TÔI CẢM ƠN… TÔI

Sau Tết 2021, bà xã từ 65kg đột ngột xuống 45kg. Xuống rơi trúng vào tâm dịch, mới ớn. May, như thần – bà lại sức, lên 10kg. Để còn tiếp tục làm độc giả Inrasara! Hôm trước bà xã phon báo tin vui. Chả dám hỏi “mẹ nó có còn ngóng cha mẹ sống lại để dẫn đi xem Lệ Thủy” nữa không [giáo phái chi mà dụ tệ thế chớ], cứ vui cái đã.

Chiều hôm qua, bà lại phon dài, để cảm ơn và khen… tôi. Về cuốn Chakleng, Từ mảnh ghép kí ức-2021.

Continue reading

Giải trí cuối tuần. PHÁT HIỆN ĐỘC VỀ VĂN HỌC VIỆT NAM

Tôi vừa được nữ nhà giáo cho link đọc facebook Đông La, ngày 27-10-2021 mang tên: “Đơn trình bầy gởi TBT Nguyễn Phú Trọng và các cá nhân có trọng trách về những hoạt động chống phá chế độ trong lĩnh vực văn chương…”.

Siêu! Bởi ở đó, hội viên Hội Nhà văn này đã phát hiện vô số món độc đáo về non 20 nhà văn thời gian qua. Cá nhân tôi cũng được dọn ra khẩu phần lạ biệt, đến tôi chưa một lần thưởng thức trong đời.

Thử bày ra 2 món chính để bà con thưởng lãm: 

Continue reading

Giải trí cuối tuần. 2 CHUYỆN VUI & THÔNG BÁO HỦY KẾT BẠN

[1] Bệnh thôi học

Dăm năm trước, cây bút trẻ in tập thơ kèm lời mở, cả quyết đây là thơ Tân hình thức, ý cho bà con biết ta đây rất “mới”, mà mới hẳn phải sang rồi. Tôi viết cái tút ngắn, đùa nhẹ để nhắc bạn trẻ cần cẩn trọng hơn trong ngôn từ rằng, có Tân hình thức đâu nào, bạn lộn với đứa nào rồi.

“Anh những tưởng chuyện đùa vui tí chút, anh đâu ngờ…” [Bùi Giáng], chàng lồng lộn lên viết bài chưởi tôi đăng tận báo Chàm hải ngoại.

Continue reading

Giải trí cuối tuần. THƠ CŨNG LÀ MỘT MÓN HÀNG THIẾT YẾU

[Mùa Covid-19, kể chuyện thật giải trí bà con]

Hôm qua sau 10 ngày giãn cách, lá trà xanh hết đã đành, cà-phê cũng sạch trơn. Chả khủng hoảng là gì. Tôi kêu cháu chạy xuống Phan Rang, cái tiệm nhỏ đối diện với rạp Thanh Bình cũ ấy. Nó chấp hành, để rồi bị tuýt ngay đầu cầu Đạo Long…

– Dạ em chạy vào phố mua cân cà-phê tí…

– Cậu dính đòn rồi, cà-phê đâu phải mặt hàng thiết yếu.

Continue reading

Giải trí siêu cấp. TẠI SAO CỨ PHẢI LÀM VIỆC?

Nguyên Sa:

“Có những kẻ yêu nhau không có thì giờ

Tôi lấy đâu mà làm thơ

Em lấy đâu đọc những bài thơ tôi viết…”

Tại sao cứ phải làm việc? Câu hỏi đặt ra mươi năm trước, hôm nay nó cứ đòi lặp lại. Ừ, tại sao làm việc, khi ta chỉ có 50, 60… năm lướt qua mặt đất này?

Cha tôi trước 1975 là “anh hùng lao động”, gia đình tôi nông dân vô sản, cả nhà làm việc kinh. Đứa con gia đình, tôi không khác. Làm, tôi không cho nó cực, mà là vui. Làm ruộng, hứng lên tôi giao hết cho anh Đạm, và đi.

Continue reading

Giải trí giữa tuần. NHỮNG CÚ ÔM NHỚ ĐỜI

Cham có lối chào riêng, nét văn hóa tưởng đã thất truyền, nhưng không. Nó vẫn tồn tại trong lễ hội và văn chương. ‘Xalam’, ‘talabat’, ‘jabat xalam’, ‘kakuh’, khôi kakuh’… chứ không có vụ bắt tay, nói chi đến ôm hôn.

Vậy mà tôi đã phải xài tới món này, mới chết!

Mùa đông 1991, tôi khi ấy đang thủ quán tạp hóa nhà quê, chả là cái thá gì vậy mà nổi tiếng đáo để. Vị tiến sĩ Sài thành xuống xe đò ở Phú Quý [lúc đó chưa có xe ôm, điện thoại càng không] nhắn tôi lên đón. Tôi nhờ chú Đạt Chữ chạy xe lên…

Continue reading

Chuyện vui. CHUYỆN NGƯỜI VIỆT Ở CHAKLENG

[giải trí & đố vui không thưởng]

Mấy rày Chàm mình nẩy mấy chuyện không vui, lòng luận sư dù có nhẹ như mây trời vẫn ra mòi nằng nặng, thôi thì kể chuyện giải trí mình vậy.

Chủ Nhật, lai rai với anh em tại nhà anh Trung con ông Tư Chức. Trung hỏi:

– Chớ anh Trạm biết làm sao từ sau 1976 dân Chakleng làng mình hết bị ‘bhut mưk’ “ma nhập” không?

Continue reading