Từ khi bà đi, lão cô độc. Sáng đi, tối về, ngồi và ngủ xo ro góc vỉa hè quen thuộc. Lão mù, tuổi ngày càng cao, sinh hoạt vô vàn bất tiện. Có đứa cháu họ xa từ quê lên thăm gợi ý, lão nhận nuôi. Một công đôi việc. Nó được theo học tiểu học cấp phường ở thành phố, còn lão đỡ cực những ngày cuối đời hơn.
Chiều nọ lão bán vé số về, nhờ thằng cháu kiểm tiền, để giao cho đại lí. Continue reading
Category Archives: Văn xuôi
Inrasara: Truyện Mini 37. S & tiếng [đ]ồn
* Sao Việt – Tuy Hòa 2012, Photo Trần Hữu Dũng.
Bạn kêu S là số một Cham, S nói:
– Số 1 là chữ vô nghĩa nhất trần đời. Hãy dành số 1 cho ai khác, nếu bạn thích.
Bạn cho S công lớn trong bảo tồn văn hóa dân tộc, S nói:
– Mấy tác phẩm nghiên cứu kia chỉ từ rủi ro mà ra. Biết đâu đấy, qua chúng, thiên hạ hiểu Cham sai. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini. Rao bán sự sợ hãi 2 & 3
33. Rao bán sự sợ hãi 2
Lần thứ hai, hắn quẩy ciêt sợ hãi vào Sài Gòn. Để bán bớt sợ hãi năm ngoái trúng vụ lớn không biết cất vào đâu, vừa mong ứng ít tiền nợ cũ về xài đỡ. Hắn có vẻ tự tin hơn, bởi dẫu sao điểm đến cũng không mơ mơ hồ hồ như lần trước.
Chưa kịp đặt ciêt xuống, hắn mở to hai con mắt ngơ ngác ngó nhóm nghệ sĩ vỉa hè Sài Gòn. Trước bàn cà phê mỗi người là mỗi ciêt sợ hãi to tướng. Họ uống cà phê sáng với sợ hãi, tán gẫu, bàn chuyện thời sự xã hội đang nóng hay tranh luận về một tập thơ vừa ra mắt cùng sợ hãi. Hắn không ngờ hạt giống hắn mang tới đây gặp mảnh đất mầu mỡ nảy nở nhanh và tươi tốt như thế. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini 32. Rao bán sự sợ hãi
* Photo Kiều Maily.
Từ miền Trung, hắn bắc xe đò vào Sài Gòn. Quẩy nguyên ciêt sợ hãi, rao bán.
Hắn vào Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội, không ai biết mua sự sợ hãi để làm gì. Hắn đi vào các Trường Đại học, cả giáo sư lẫn sinh viên đều từ chối đề tài dễ lây lan kia. Hắn tạt qua Chợ Bến Thành thử vận may, mọi người ngơ ngác trước mặt hàng còn quá lạ lẫm. Hắn gõ cửa Hội Văn học – nghệ thuật, cửa văn phòng vừa hé mở, vội đóng sập lại. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini 33. Giáo sư Tung và lão ăn mày
Sau biến cố 75, giáo sư Tung hoàn toàn cô độc, cô lập với xung quanh. Trong căn hộ nhỏ nơi góc phố, từ vài mươi năm qua, mỗi tháng ông nhận được trăm rưỡi đô do thằng Cả ở Bỉ gửi về. Tạm gọi là qua ngày đoạn tháng.
Một sáng, lão ăn mày gõ cửa. Lúc đó ông có mấy tờ năm trăm bưu tá vừa mang đến.
– Lão có tiền thối không? – Ông cầm trên tay tờ bạc như sẵn sàng đưa cho lão. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini 29. Quê hương
* Photo Kiều Maily.
Năm ngoái, T.mời tôi ghé nhà chơi. T., bác sĩ một bệnh viện huyện. Bạn có người vợ sở hữu đôi mắt đen, nụ cười hiền. Hai người có hai đứa con gái và một bé trai rất kháu. Họ sống trong căn nhà ngói có sân rộng bên cạnh khu vườn ông bà để lại khá đẹp. Gia đình nhỏ của bạn tôi hạnh phúc trong quê hương thật thanh bình.
Năm nay ghé bạn. Bạn đang rao bán đất vườn, và lo chạy giấy tờ chuyển trường cho con vào học Sài Gòn. – Để tránh hạt nhân Continue reading
Inrasara: Truyện 30. Thiên đường đã mất
Ở đó tôi được ban cho đôi cánh – đôi cánh bền, đẹp và nhất là – luôn luôn mới, để tự do bay đi bay lại trong bầu trời bao la không chút bụi bặm và, luôn luôn mát lành.
Ở đó tôi sở hữu nhiều cô gái đồng trinh xinh đẹp, những cô gái phục hồi trinh tiết sau khi ăn nằm với tôi mà không cậy đến dao kéo thẩm mĩ viện; đáng hơn – những cô gái không bao giờ biết lườm nguýt, nói chi đánh ghen đến tôi phải ra tay can thiệp. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini 27. Nỗi ngứa ngáy tiền kiếp
Bộ lạc gặp thời loạn động, mọi thứ xáo xào, con người không chỗ bấu víu, chẳng còn biết nghe theo ai. May làng nọ có một triết gia già, kiến thức uyên thâm, lí giải được mọi chuyện trên trời dưới đất. Làng gặp vấn đề gì nhiêu khê đều qua pang nghe ý kiến ông.
Xui, bộ lạc có phó giáo sư đụng ai ông cũng chửi, chửi nát. Quần chúng hoang mang, qua pang triết gia già. Ông nói:
– Triết học định danh đó là bản chất của vạn hữu. Liên hệ với hiện tượng này, chửi chính là tính bản thiện của ông ta. Không chửi, nghĩa là đi ngược lại với sự vận động của thế giới tự nhiên. Vị phó giáo sư kia không thể không chửi, là vậy. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini 28. Thằng Hoang
Nó kể ông ngoại nó đang giữ một nửa bản trường ca. Một nửa kia đã thất lạc trong trận chạy càn. Bản Ariya kia đang làm hoang. Nó kể ông ngoại đinh ninh rằng, ai tìm thấy nửa bản trường ca còn lại, người đó sẽ nắm được bí quyết hóa giải nỗi chia rẽ nghiêm trọng của nòi giống Chàm xưa lẫn hiện tại.
Nó đi và đi và đi… 30 năm không thấy trở về palei. Continue reading
Inrasara: Truyện Mini 26. Loạt giấc mơ của tôi
Đêm nọ tôi nằm mơ thấy mình biến thành chó Mưg. Tôi mừng quá đỗi vì đó là con chó yêu của tôi thuở bé. Đang khoan khoái, thì tôi sực tỉnh. Không được rồi, lẽ nào tôi phải làm chó. Tôi nán mơ thêm, chẳng mấy chốc thấy mình biến thành trâu Mog. Trâu Mog cầm bầy lũ trâu làng tôi, oai hết biết. Nhưng ghét nhất là tay Sủ kia, hắn đánh chi đánh ác. Continue reading