Là già cỗi
Khi trái tim đã khép kín
Khi linh hồn chưa tuôn trào
Khi hoài vọng hết bay cao
Khi đôi chân mãi kéo lê trong đầm lầy kí ức.
(Sinh nhật cây xương rồng, 1997) Continue reading
Là già cỗi
Khi trái tim đã khép kín
Khi linh hồn chưa tuôn trào
Khi hoài vọng hết bay cao
Khi đôi chân mãi kéo lê trong đầm lầy kí ức.
(Sinh nhật cây xương rồng, 1997) Continue reading
Người cư ngụ dưới căn nhà tồi tàn
trước ngọn đèn tồi tàn, người suy tưởng
về sự thống khổ bần hàn trong thế giới bần cùng
giàu sang là nẻo đường rừng người đi buổi sớm.
(“Con đường vỡ”, Hành hương em, 1999) Continue reading
Một hiện tượng xã hội hay văn chương bất kì, không thể bị dập tắt bởi khước bác hời hợt hay phủ nhận thô bạo; nó chỉ bị vượt qua, khi các cạnh khía vi tế nhất của nó được phơi mở.
(Chưa đủ cô đơn cho sáng tạo, 2006)
Câu chuyện
Hôm nói chuyện ở Tây Ninh, một bạn văn hỏi: Tại sao Inrasara mãi khen thơ hậu hiện đại, trong khi mới đọc vài chục bài tôi không thể chấp nhận đó là thơ. Tôi nói:
Thuở Thơ Mới, Hoài Thanh phải đọc cả vạn bài mới chọn được hơn trăm bài hay vào tuyển [mà chắc gì đã hay hết!]. Thơ hậu hiện đại cũng hệt, bạn cần đọc nhiều, rất nhiều, loại bỏ và loại bỏ, mới chọn ra được cái đáng đọc. Continue reading
Bằng lăng nở tím đồi tuổi thơ
rừng đi mất rồi
đồi hoang trọc
có lẽ cho riêng tôi trong chiều cô độc
bằng lăng trụi nhánh tàn – vẫn gượng nở hoa.
(Tháp nắng, 1996) Continue reading
Dẫu thơ tôi không khuây khỏa khổ đau anh
tiếng hát tôi khôn vực dậy khốn khó anh
thì có hề chi
nếu chúng một lần nhóm trong anh hi vọng
(Hành Hương Em, 1999) Continue reading
Ở đó tôi được ban cho đôi cánh – đôi cánh bền, đẹp và nhất là – luôn luôn mới, để tự do bay đi bay lại trong bầu trời bao la không chút bụi bặm và, luôn luôn mát lành.
Ở đó tôi sở hữu nhiều cô gái đồng trinh xinh đẹp, những cô gái phục hồi trinh tiết sau khi ăn nằm với tôi mà không cậy đến dao kéo thẩm mĩ viện; những cô gái không bao giờ biết lườm nguýt, nói chi đánh ghen đến tôi phải ra tay can thiệp.
Ở đó tôi có sẵn nguồn sữa vô tận luôn hợp khẩu vị. Continue reading
Không là gì – không vì đâu
Một giọng nói mỏng manh dễ đổ
Vãi gieo vô hình trên cánh đồng ngữ ngôn chưa vỡ
Cứ hy vọng mùa sau
Không gầy nửa khoảng không làm đất đứng
Đi – như nỗi trầm tư
Không là gì – không vì đâu
Một hơi gió xâu dài thế kỉ Continue reading
Chúng ta còn là trò chơi vô bổ của ngẫu nhiên
bị ném từ bàn tay này sang bàn tay kia
từ đám ruộng này sang đám ruộng kia
từ góc phố này sang góc phố khác
đến nỗi tứ thơ tầm phào nhất cũng xô nghiêng linh hồn chúng ta
(Lễ Tẩy trần tháng Tư, 2002) Continue reading
Hắn nghĩ sẽ bay cao, rất cao
Khi chế độ mở toang cửa rộng
– Hắn sẽ chẳng bao giờ lết tới đâu
Bởi đã không tự vũ trang đôi cánh.
(Sinh nhật cây xương rồng, 1997) Continue reading
Tôi đốt lên hàng đống chữ
dưới tàn tro
bựơi lấy vài lời.
(Lễ Tẩy trần tháng Tư, 2002) Continue reading