Bí mật của thất bại-14. GHÉT SÁCH

[hay. Tôi GIÀU nhờ đọc 10.000 cuốn sách]

Thay vì nói: Tôi THÀNH CÔNG nhờ đọc 10.000 cuốn sách, thế thì chung chung quá, mà dùng chữ GIÀU để… câu view!

Chú ý, tôi nói SÁCH, chứ không phải báo, mà phải là sách nặng kí. Ngay thể loại văn chương tôi cũng bỏ qua tùy bút, truyện ngắn, để tìm đến tiểu thuyết, càng dày càng tốt.

Từ biết đọc chữ, tôi chưa hề cầm đến tờ báo. Ở thế giới mạng tràn tin tức hôm nay tôi cũng không. Lạ chớ, tôi chỉ biết đến em Ngọc Trinh nhờ đọc tút của bạn văn Lê Anh Hoài cách nay 3 năm, và mới đây vụ diễn mông trên môtô phân khối lớn của cô nương “giáo chủ” ấy cũng qua facebook Hoài!

Continue reading

Chuyện văn chuyện đời-32. HẬU HIỆN ĐẠI QUÁ… DỄ HIỂU!

Ngày xưa ông bà ta và cả ta khi ấy vận y phục truyền thống thì hẳn rồi. Ta quanh đi quẩn lại với thể Cổ điển: Lục bát, Đường luật, Hát nói…

Tây đến, áo dài khăn đóng từ từ lui về hậu trường nhường đất cho bộ veston diễn. Thơ Mới, thư Tự do vần rồi Tự do không vần rất ư Hiện đại đầy cao ngạo, lâu lâu ta ngoảnh lại chê áo dài khăn đóng kia một phát.

Thi thoảng ta cũng thấy bóng dáng Cổ điển thấp thoáng đây đó, nhưng Hiện đại mới sang. Sang đến nỗi chàng thơ Cham nọ từ Sài Gòn về quê nghèo đã chơi trò đóng thùng ca-ra-vát giữa trưa nắng nực chết đi được.

Continue reading

Bí mật của thất bại-10. KHỔ CHỈ LÀ SỰ TƯỞNG TƯỢNG

[hay. Tôi chưa bao giờ khổ cả!]

Tiểu học: chăn trâu, câu cá, đến trường với đá banh – sướng thì hẳn rồi, Ngay khi cha kêu xuống đám ruộng nước dắt trâu [chưa thuần] kéo cày bị chúng tạt nước ướt cả người suốt buổi, tôi chưa bao giờ cảm thấy khổ cả.

Xong Tiểu học, mùa Hè đạp xe qua các làng bán cà-rem, đầu trần dưới nắng Phan Rang, tôi vẫn cứ sướng, còn nghĩ cách rao sao cho kêu nữa.

Continue reading

Bí mật của thất bại-07. THIẾU THỰC TIỄN NHƯ LÀ THỰC TIỄN

Cuối thập niên 1980, hai chủ thầu “chợ Chakleng” mở tạp hóa, sau một năm thì bỏ chạy, dù cả hai vốn khá mạnh. Tôi tay trắng vào cuộc, thành công lớn. Tại sao?

Bài học: Buôn bán nhà quê cũng phải nghiên cứu.

Tôi tậu mớ sách kinh doanh về học, tìm hiểu nhu cầu người quê, nghiên cứu đầu ra và đầu vào để mua rẻ nhất, bán rẻ và nhiều nhất… Qua năm rưỡi, Tạp hóa Haly’s tiếng cả vùng. Sau đó, tôi vào Sài Gòn làm việc, đốt sổ nợ cho bà con, Hani tuyển người thay vai: nó chết không kịp ngáp.

Continue reading

Bí mật của thất bại-06. THẾ NÀO LÀ THÀNH CÔNG, THẤT BẠI?

Năm ngoái làm phim về Ban Biên soạn, Đoàn qua nhà một ông. Biết Jaya là con tôi, chưa cần chào hỏi, ông tán ngay – ‘pôic paywa’ “chửi gửi” đến tôi:

– Thằng Phú Trạm là kẻ thất bại, coi QC kìa, vừa Tiến sĩ vừa qua Mỹ sống, không sướng sao…

Nghe, tôi không bất ngờ, và chả tí ti giận, bởi giản đơn ông chỉ nghĩ tới mức đó, thì cứ cho nó an toạ tại đó, về thất bại lẫn thành công – là hai chữ khó tìm được sự đồng tình của sinh linh trên mặt đất này.

Continue reading

Minh-triết-Cham-29. CÓ 1 THỨ TÔI HƠN… ARIYA GLƠNG ANAK

… đó là biết cười, cười chung cười riêng, cười người và cười mình.

Tạm phân người trần gian theo 5 bậc cấp sở hữu, từ thấp đến cao.

[1] Tiền của – không kể kẻ quan ăn cắp, mọi mọi sinh linh sướng khổ vần xoay trong vòng được mất ở chốn mong manh này;

[2] Cao hơn một bậc là kiến thức, ta ưỡn ngực với mớ bòng bong rồi ngồi lỳ nơi đó – là đất sống mòn của nhà nghiên cứu hay học giả;

[3] Cấp độ thứ ba là kẻ có tư tưởng, chân trời dành riêng cho triết gia với ảo tưởng giải quyết được mọi vấn đề nhân sinh;

Continue reading

Cười-10. GHI CHÉP KATÊ

[tạ ơn Đất & Người Chakleng]

Katê năm nay tôi ngồi nhà đón khách thập phương, nhiều – là niềm vui lớn cho… tuổi già! Đùa vậy chớ, tôi chưa già, bởi không biết đến già là gì. Vẫn chơi Katê, như thời trai trẻ – năm nay đủ đầy và trọn vẹn hơn, dù không bước chân khỏi làng. Vậy thì kể chuyện Katê Chakleng.

Ngày thứ sáu sau lễ Rước Y trang ‘Yang’, Chakleng mới Katê. Gặp lại bao đồng hương cũ, tay bắt mặt mừng, mỗi năm được một lần như thế này – vui. Chakleng được Bà Trời ban cho mảnh đất đẹp nhất:

Continue reading

Thương [1 số] nhà văn Việt Nam-06. ẢO

[Thương ca vô tận-27 – chuyện phò thịnh, phò suy]

Câu chuyện dài, đã kể ngay khi ấy, nay tóm làm bài học:

Năm 2006, một nhà thơ nữ danh giá ngoài Bắc vào Sài Gòn, rủ thêm một bạn nữa ghé nhà tôi ở quận 4. Chủ nhật, thợ nghỉ, Cty vắng. Đang chăm sóc Jaya tại bệnh viện, nhận phon của người nhà, tôi chạy về, tiếp. Được một đỗi, khách về, tôi quay lại bênh viện.

Tối, tôi nhận tin nhắn, rằng “hai ta không nên quan hệ nữa”, tôi hỏi “hà cớ?”

– Sara phò thịnh, chị phò suy…

Continue reading

Sinh nhật-66. TÔI VỪA CÓ LỘC

[& Câu chuyện nhân cách Cham]

Sinh nhật tôi luôn vui, cái vui giản đơn, diệu vợi mà đa dạng đáo để. Với các cháu nhà quê, với vài bạn văn, hay đơn độc; trong làng, trên núi hay cao ốc tầng 60 Sài Gòn… cũng vui.

Năm nay tưởng không gì lạ, ai dè đột ngột có cái lộc, đến ngay trước giờ G.

4 năm về quê, ngoài viết và hoàn chỉnh Tự truyện Inrasara, tùy bút Đường về Cham, chuyên luận Minh triết Cham và kết thúc tiểu thuyết Tcherfunith, tôi dành nhiều thời gian cho san định Kinh sách Cham. Và, may mắn luôn có mặt kịp thời.

Continue reading

7 BÀI HỌC TỪ TAGALAU

[Thế nào để hiệu quả? thư cho Chế Đôn-03]

Tagalau – Tuyển tập Sáng tác, Sưu tầm, Nghiên cứu Văn hóa Cham – đặc san ra được 21 kì, và nghỉ. Đến hôm nay, nó là đặc san duy nhất của DTTS Việt Nam. Cứ tạm cho Tagalau là việc lớn. Lớn, thế nên ít nhiều nó cũng cho ta bài học. Nhân tiện trả lời cho bạn Chế Đôn luôn: Tôi không nói thành công, e to và thời thượng quá, mà thế nào để hiệu quả?

7 bài học:

Bài học-1. Chuẩn bị

Continue reading