“Cô đơn” có mặt từ rất sớm trong thơ tôi, sau đó trở đi trở lại nhiều lần. Năm 1982, ở “Bàn chân, con đường, bóng tối”:
“Bao giờ?
trút gánh nặng xuống – lên đường
con đường băng qua buổi chiều những thời đại
gặp gỡ người tình nhân: cô đơn”
Năm 1984, là bài thơ “Trên bước chân cô độc”.
Continue reading