Sống triết lí Cham-53. TINH LỰC ĐỜI, TA TIÊU TÁN ĐƯỜNG VÀO ĐÂU?

[tút Chào Xuân mới: Prana, Sinh lực, Khí, Năng lượng, làm sao điều hướng nó lên chiều kích của sáng tạo và tiếp cận vùng miền phúc lành của sống? Tút có vẻ quan yếu, cần dài, bạn đọc chịu khó tí để rút ra bài học về năng lượng!]

Lạ chứ, thời đoạn nào của đời tôi cũng tràn sức sống, như thể năng lượng thừa. Hệt mặt trời Zarathoustra của Nietzsche sau 10 năm lên núi ẩn tu, một sáng thức giấc nghe mình tràn ánh nắng. Mặt trời kia không thể giữ lại cho mình, mà thèm ban phát đến muôn loài.

Tôi cũng hệt. Thừa thãi năng lượng, và tôi không cách nào khác ngoài: ĐỐT.

Trích “Đốt năng lượng thừa” (Inrasara-2017):

1. Tôi thế nào? Luôn chia làm 3 phần: [1] Chính: là việc ưu tiên; [2] Phụ: làm thêm, để bổ trợ cho [1]; [3] Chơi: đốt năng lượng thừa.

Thời Trung học

[1] Chính, học – không sai, ở đó tôi cần đảm bảo phận học trò.

[2] Phụ: Tôi học chữ mẹ đẻ, sưu tầm văn học Cham và đọc bất cứ gì rơi vào tay.

[3] Năng lượng còn thừa chán, vậy là tôi đốt nó bằng cách theo mấy anh học võ: Lí thuyết và thực hành, tập yoga và chơi mấy môn thể thao khác.

“Đốt” này vô hình trung trở lại nạp năng lượng để [1] và [2] vận hành ngon hơn nữa.

Giai đoạn làm việc ở Đại học:

[1] Việc chính là đạp xe qua Trung tâm biên soạn Từ điển.

[2] Kế tiếp, điều hành Công ty Thổ cẩm, tối về viết bộ Văn học Cham.

[3] Cuối cùng là – chơi: Làm thơ, viết văn; tôi chơi món này cả lúc đứng bán thổ cẩm.

Từ năm 1998, khi vào cuộc chữ nghĩa:

[1] Viết là việc chính. Viết nhiều thể loại: Nghiên cứu, thơ, văn xuôi, tiểu luận và phê bình.

[2] Phụ có ba việc: Điều hành Tagalau, theo dõi các trào lưu văn học, đi các nơi nói chuyện.

[3] Viết báo, giới thiệu sách hay biên tập sáng tác của các bạn văn… là chơi, ngoài ra tôi còn chơi [qua đốt năng lượng thừa bằng] nhiều thứ khác.

Gọi là chơi, tôi vẫn đảm bảo đủ tiền nuôi thân, nuôi nghề; đôi lúc túi còn rủng rỉnh nữa!

2. Nhìn xung quanh, thế nào?

Đa phần bạn học tôi năng lượng chả có là bao, mà đốt cứ thoải mái đốt. Rượu bia tán gẫu hay chat chit, có; lao vào cuộc chơi thâu đêm suốt sáng cũng không chừa. Đủ kiểu, đủ trò.

Chơi, đốt năng lượng đa phần vô tội vạ. Thế nên, nhiều cuộc chơi sớm đứt bóng, nhất là không mang lại ‘phala’ “phúc” cho bản thân hay nhân quần. Trong khi Bà Trời cho mỗi sinh linh đủ: Đầu, mình và tứ chi với trí khôn dẫu cao thấp, nhiều ít khác nhau, nhưng vẫn khá sòng phẳng. Vấn đề là ta xài nó thế nào?

3. Tôi sau tuổi 65, khi phong phanh giữa trời đất

Sau bao ban phát thoải mái, tôi ngoảnh lại và sực tỉnh: uổng! Uổng, không phải cho mình mà cho kẻ nhận, họ không biết đón nhận [& tạ ơn] và tiêu pha [tiêu hóa để làm nên ‘phala’ khác, mới hơn].

Và rồi, như Zarathoustra của Nietzsche ở chặng cuối cuộc đời chỉ tìm đến người anh em tinh tuyển, tôi đốt đầy chọn lựa, nghĩa là chỉ ban phát cho con người được chọn lựa. Tại sao? – Bởi, e rằng chính mặt trời năng lượng tôi sẽ đè bẹp chết họ, biết đâu!

P.S. TINH LỰC ĐỜI, TA TIÊU TÁN ĐƯỜNG VÀO ĐÂU?

Ta đang tàn phá sinh lực tinh túy nhất của ta, hằng ngày!

Không nhớ câu này của ai, hồi 20 tuổi tôi đã dùng phấn đỏ viết chữ to lên bức tường trước bàn viết. Châm ngôn duy nhất tôi không xóa đi suốt thời gian dài.

1. Tàn phá trước tiên và dễ thấy hơn cả, là sức khỏe.

Cờ tướng hay rượu chè thâu đêm suốt sáng, vài bạn bè tôi đã như thế, tôi cần viết ra để cảnh giác mình.

2. Kế đến là thời gian. Lượng năm tháng Bà Trời ban cho mỗi sinh linh ngần ấy, rất công bằng. Thay vì dồn vào cái gì ý nghĩa hơn, ta lãng phí nó cho bao việc lặt vặt, câu chuyện thị phi không đáng.

Sao không thể hay không dám cắt đứt mấy quan hệ không cần thiết, nguy cơ chực kéo cuộc đời ta đi xuống?

3. Tinh lực tình dục, là năng lượng dồi dào nhất của và cho sáng tạo, lại là thứ ta tiêu hao vô tội vạ nhất. Tôi biết không ít kẻ không có thú vui nào khác ngoài ngủ với đàn bà, Nietzsche từng la lên thế. 

Tình dục là cái đẹp của đời, ta biến nó thành trò chơi thô lậu, tội không!

4. Năng lượng tinh thần ta hoang phí từ từ, đều đều thì khó nhận biết hơn. Ở đó ngồi ôm mộng tưởng là một, hay dòm khe cửa nhà người khác để mang nặng tâm lí đố kị, tánh đổ lỗi hay than vãn nữa. Chúng như loài chuột vô hình gặm nhắm tinh thần kéo tâm hồn ta sa vào vũng bùn.

Chỉ có thể cắt đứt nó bằng hành động: Dứt khoát, hết mình và tới cùng.

Ở đó, cần giải phóng cảm xúc tiêu cực xảy đến qua từng giây phút sống, mở lòng đón luồng gió mới, ý tưởng mới.

Cuối cùng, biết tái nạp năng lượng, bằng ăn uống, Yoga, thể dục cùng các môn giải trí cao đẳng. Tái nạp năng lượng để “tái sản xuất mở rộng” [chữ thời thượng hồi HTX Nông nghiệp] – tái sáng tạo.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *