Trong khi bài “Lỗ thủng lịch sử” bị dị ứng? – Là câu hỏi mang tính mỹ học, cực kì cốt tủy về/ của thơ hôm nay. Đây là lần đầu tiên tôi bàn về bài thơ này.
Đứng ở phạm trù văn chương, bài thơ có sáng lên vài nhấp nháy, mới lạ; từ góc độ vệ sinh dịch tễ học, nó bị xem là dơ dáy, tục tĩu; ở khía cạnh đạo đức học, nó vô phép; còn nhìn theo hình sự học, LTLS đáng bị đưa ra tòa.
Và nhiều nữa, thế nên đây là bài thơ rất đáng kể, đáng bàn, đáng được đưa vào… văn học sử. Và tác giả cũng được ngồi trong đó, dĩ nhiên.
Dẫu sao, vẫn là cái “…ồn…” đó, bài thơ “Cái …ồn, vô tận” của Trần Wũ Khang khác cả vực thẳm. Nó cao cả và thánh thiện đến bất khả tư nghì. Xin mời bà con và bạn đọc bốn phương thưởng lãm!
+
Thành thật xin lỗi tác giả, để tránh định kiến từ Việt Nam [chớ ngoại ngữ không có vụ này] – tôi phải viết tắt nó ở đây. Nhưng thay vì cắt đuôi như thói thường, tôi xin cắt đầu để thơ còn dư vang bất tận của VẦN …ồn…
Trần Wũ Khang: CÁI …ỒN, VÔ TẬN
[đăng lần đầu trên Tienve, 2007, in trong Quà tặng của Quỷ sứ, Giấy Vụn – Sài Gòn xuất bản, 2009]
Một ngày kia
bất chợt
thượng đế nghĩ ra Cái …ồn
Những Cái …ồn sinh ra đàn ông, đàn bà & thế giới
sinh sự, sinh vật, sinh khoái lạc với muôn hệ lụy đời
hạnh phúc & đau khổ
tội ác & hình phạt
những Cái …ồn sinh ra những Cái …ồn
những Cái …ồn vô tận
Những Cái …ồn ướt, khô, buồn thiu hay phơi phới – những
Cái …ồn vô tận
những Cái …ồn teo tóp hay đầy đặn
khép nép hay mở toang
sẵn sàng bao dung triệu câu thơ lạc
ngàn nhà thơ cô đơn
những Cái …ồn trụi lông, bị bỏ quên ghẻ lạnh
những Cái …ồn đã oải cuộc chơi
những Cái …ồn tưởng quá đát
những Cái …ồn đã dính SIDA
những Cái …ồn vĩ đại…
Những Cái …ồn đứng đường, nằm nệm mút hay
vạt tre, bắt chữ ngũ xa lông hay ngồi
xổm khúc gỗ xóm nhà lá
những Cái …ồn sắp mãn đời vẫn còn trinh
những Cái …ồn nhẫn nại chờ đợi
như bà mẹ chờ đứa con hư
vẫn bao la vô tận
Cứ làm nơi an nghỉ của kẻ thất bại
mơ tưởng của phạm nhân, nhỏ dãi của
quan tòa, co rúm của mô ph(ật)ạm, phẫn nộ của
đạo đức giả, nuốt nước bọt của kẻ bất lực
những Cái …ồn vẫn bao dong, nỗi bao dong vô tận
Người bao la như mẹ, nhẫn nhục như
chị, dịu dàng như em gái – Tôi trang trọng
gọi tên người: Những Cái …ồn! O Darling!
Khi vui tôi mân Người, khi buồn
tôi gối đầu lên Người, khi đói tôi cắn
Người, khát tôi uống Người,
những Cái …ồn như giếng sâu thăm thẳm
Khi cô đơn (ôi bao nhiêu là nhà thơ cô đơn)
thay vì âm AUM cũ xưa xa lắc
bạn hãy phát âm tiếng …ÔÔỒNN
tiếng …ÔÔỒNN dội âm ấm áp
– bạn dứt ngay cô đơn
Khi tôi không còn phương tiện, Người là
phương tiện, tôi hút mục tiêu, Người là
mục tiêu, tôi bị khủng bố, dọa nạt, Người là
nơi ẩn trú an toàn ấm cúng, tôi bị hất hủi
Người vẫy tới an ủi vỗ về
Những Cái …ồn vô tận
Biển cạn, núi mòn – Người có
Chế độ sập, văn minh tiêu – Người còn
Vô tận, đầu tiên & cuối cùng
Những Cái …ồn…