1. THOÁT
Như thể một tấn công đánh úp
như thể một bố ráp
vùng vẫy giữa rủi may
tôi
không sớm hơn không muộn hơn
thoát
Tôi đi bằng
không nhanh hơn không chậm hơn
Tôi có cái ăn
không sang hơn không hèn hơn
Nơi tôi đến
không xa hơn không gần hơn
Như loài vi khuẩn
tôi lách qua những khung cửa hẹp
con người
và
thoát.
2. BÊN KIA BỜ HI VỌNG
Có thể không kịp cho hạn trở về
tỉnh nhà đã đóng cửa có thể
tôi bị trả lại nơi xuất phát
có thể
hoặc kẹt lại ở đường biên
như dân vượt biên trên trái đất này từng kẹt lại
Ở biên giới
họ đã ăn thịt hi vọng mình
như tôi đang gặm nhắm linh hồn mình
cùng cái ví da
xẹp lép
Nửa đêm
biển đang rì rầm ngoài kia
như vẫn
đôi khi tôi tưởng tượng mình có quê hương
mình có biển
và bãi cát và màu xanh và tình yêu
Tôi tưởng tượng họ sớm nghĩ lại đôi khi
tôi mơ làm dân Cuba
đôi khi
tôi tưởng tượng
mình
sống.
3. TRẮNG KHÔNG PHẢI LÀ MÀU
Có thể anh chàng xe ôm chạy ngang tôi
đã chậm lại hỏi đi không
hôm kia
có thể anh ta đã hắt xì
như cha thường hắt xì ở đầu những mùa bấc
Có thể cô bán trà bắc với lời mời và ánh mắt dễ nhìn
quen thuộc
có thể tôi đã chạm vào cánh cửa tiệm thuốc tây đóng muộn
Cũng có thể người yêu cũ
đã hỏi “anh mới về” mươi ngày trước
[nàng có em trai về từ khu chế xuất]
với nụ cười gượng
tôi gượng cười
và gật
như hai chiếc xe ngược chiều ngả quẹo đường Lũy Bán Bích
gượng gạo bóp còi
Có thể chùm nho đỏ có thể bó rau xanh
cái bắt tay lơ là của thằng bạn Trung học
có thể
Tôi ngồi đây
ngó những viên thuốc màu trắng
nhìn bâng quơ lên góc trời mây trắng
nơi anh Hồng vừa bay lên
không hẹn trở lại
Như cô điều dưỡng hẹn sớm trở lại
có thể vẫn lặp lại lời lẽ hôm qua
rồi biến nhanh sau những bóng áo trắng
trắng như cụm mây lơ đãng bay ngang góc trời
tôi thấy qua hai bức tường
màu
trắng.
Phan Rang, 5-8-2021