Chữ & Nghĩa 38. MẶC CẢM TỰ PHONG

Là già cỗi

Khi trái tim đã khép kín

Khi linh hồn chưa tuôn trào

Khi hoài vọng hết bay cao

Khi đôi chân mãi kéo lê trong đầm lầy kí ức.

(Sinh nhật cây xương rồng, 1997)

 

Câu chuyện

Cánh văn nhân Việt hôm nay. “Được” công an theo dõi là niềm hãnh diện vô bờ bến, nhất là sau sự kiện HS-TS 2007.

“Sáng hôm qua thằng an ninh Quận nó mời mình cà phê…”, nhà thơ phát được câu đó ra với bằng hữu mà không có ai cãi lại, là đủ rung đùi cả ngày. Mà có lớn lao chi mô, chỉ là vài hàng Stt ám chỉ, xỉa xói này nọ trên cái FB.

Khác: “Tác phẩm này không thể in được ở trong nước, ông ơi” cũng là một cách. Hô to làm hàng xóm tưởng nhà ta đang chứa áng văn chương phản kháng dữ lắm, nhưng rồi khi cắt khẩu đi chầu Mác-Lê [á quên: ông bà], con cháu lục tìm đâu chả thấy tuyệt tác nào trong ngăn kéo…

Một tự huyễn khờ khạo và ngây ngô hết biết.

 

Chuyện Cham càng trời ơi hơn nữa. Chả ai đề cử, chả biết ai giơ tay bầu ở đâu, mà ăn nói như thể mình đại diện cho Cham, thậm chí cho quyền lợi “đất nước” Champa. Từ đó, kẻ nào khác ý mình, ai phản bác mình dứt khoát phải dán nhãn cho nó: “theo Yuon”, làm tay sai chính quyền Việt Nam, đồng lõa với thế lực công an chống lại dân tộc Cham.

Miệng hô hào chống CS mà hành động thì hệt CS: Ai phản biện mình, kẻ nào yêu nước không theo kiểu mình đều bị gom bỏ chung rọ “thế lực thù địch”, chống lại đất nước và nhân dân.

Thêm cái vụ đưa lịch sử ra dọa: Mi thấy đó, hai thế kỉ trước tên này tên này nè làm tay sai cho nhà Nguyễn để rồi không lâu sau đó bị chính nhà Nguyễn mang ra chặt đầu. Đúng là suy nghĩ trẻ con!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *