Ariya Glang Anak:
‘Mưyah bbôh urang mưtui thong urang gila
Jôi limuk jôi ba gaup gan gơk katơk
Nan jơh ngak di rup drei wơk…’
Nếu thấy kẻ đơn côi hay đứa khờ dại
Đừng ghét bỏ với lôi kéo họ hàng đè nén
Đấy như thể mình tự hại mình…
Dưới dấu hiệu Ariya Glang Anak, thêm tinh thần hậu hiện đại, tôi nghiêng về bộ phận người yếu thế, phía ngoại vi. Từ tuổi 15, đến hôm nay. Tôi từng giàu, thêm văn nhân vốn được cho là sang trọng, và vai luận sư nữa, thế nhưng ở Sài Gòn – dù không mang tâm phân biệt, tôi hiếm khi chơi với dân Cham giàu có hay sinh hoạt Hội đồng hương tràn ánh sáng. Ngược lại, tôi thường xuyên về với bà con nghèo, công nhân ở khu trọ, thăm chức sắc hay quà Trung thu cho cháu ở làng xa.
Tình yêu nên kiệm lời, dùng tiếng thơ đáp lại tiếng thơ có lẽ hay hơn. Trích trường ca “Quê hương”-1982.
Ai đang đi kia?
Băng cánh đồng khô chân trần hối hả
Đội giành gốm to đi giữa trưa nắng hạ
Có kịp bữa cơm, đám con đói lao nhao?
Ai đang bước kia?
Quẩy lúa bó ướt nhèm đang vượt lội
Bờ vùng trơn mà sân hợp tác thì xa
[Đường nội đồng vỡ trong lũ đêm qua]
Ôi hai vai tuổi đôi mươi đã sớm sần chai lằn đòn gánh
Tóc em nước mưa chưa khô mà lưng em mồ hôi đã đẫm
Có kịp không, cho mơ ước lớn khôn?
Ai đang đi kia?
Gói khăn dằn lên lưng gùi qua đất Thượng
Chàm mình nghèo mà Thượng có giàu đâu
Nhưng đã đi thì phải quến nhau
Có kịp không, với vòng xoay công nợ?
Và ai đi kia?
Ciêt gha harơk lên vai đổ xô đất lạ
Hành nghề thầy lang dạo cùng quê khắp chợ
Mình cầu hên còn ai phải gặp xui?
Sẽ có kịp không, cho lương tri hóa thể?
…
Hãy yêu hãy yêu như ta chưa từng
Đứa con đi xa bỏ hoang làng mạc
Mang bụi đất quê hương về miền xứ khác
Và hãy yêu hơn con người chân chất
Sống một đời ôm mang đất – phù du