Trích “Ghi chép 1982”:
Người Khmer được đẩy vào chùa Phật giáo ngay từ bé rèn luyện cho đến lúc trưởng thành. Tại đây, có hai chọn lựa: hoặc trở thành thầy tu chuyên nghiệp hoặc tự tin đi vào đời, dựng nghiệp, lấy vợ, sinh con đẻ cái.
Cham cổ điển thì ngược lại, bạn bị ném thẳng vào trường đời để ngụp lặn, tôi luyện trong nó. Rồi ở tuổi đứng bóng mặt trời, khi đã có cơ nghiệp vững chãi, bạn có hai con đường để chọn lựa: hoặc chìm nghỉm trong hoặc bứt ra khỏi nó, để đi trên con đường trầm tưởng của riêng bạn.
Như vậy, nếu lề lối Khmer có lợi cho tổ chức xã hội, khuôn phép nhân quần thì con đường Champa khai mở sáng tạo thi ca, phát kiến suy tưởng.
Trắng tay và trắng hồn, bạn đi vào đời với bàn chân mới lạ và mắt nhìn tinh khôi. Cuộc đời với bạn đầy bất trắc, mới lạ và đầy huyền nhiệm. Nó có thể đè bẹp thân bạn hoặc đập vỡ tim bạn để tâm hồn bạn bật lên tiếng hát đau thương linh thánh.
Rồi khi bạn đã thấm đẫm nỗi người, đã vượt qua dòng sông đau khổ của cuộc đời, bạn lắng lòng, nhìn trở lại con sông – bạn suy nghiệm lẽ đời.
Con mắt cuộc đời sâu thẳm nhìn bạn: con mắt hà khắc đầy trìu mến yêu thương. Cuộc đời với bạn là Một. Một duy nhất, hiểm nguy, bỏng cháy và lôi cuốn.