Giáo sư Mai Quốc Liên, nhà phê bình đồng thời là giảng viên Đại học Sư phạm lâu năm, tổng biên tập đặc san Hồn Việt, trong bài “Một vài nhận thức về lí luận văn nghệ hiện thời”, đăng báo Văn nghệ, 22-4-2006, khẳng định rằng:
“Chủ nghĩa “hậu hiện đại”, chủ nghĩa “Tân hình thức” ngày nay cũng đang ế khách và tàn lụi dần ở phương Tây (…). Theo một bài báo của một GS Mỹ thì hàng năm mới có một người mua sách này ở các hiệu sách. Còn ở ta nó là một món hàng mới…”.
Ở một buổi nói chuyện với sinh viên, tôi đọc hai lần đoạn văn, và hỏi:
– Các bạn có thấy trục trặc gì ở đây không?
Vài cánh tay giơ lên, rằng tác phẩm hậu hiện đại không ế, rằng phong trào vẫn đang thịnh hành ở Tây phương…
Tôi viết nó lên bảng, nhấn vào câu thứ hai:
– Tôi không hỏi về thông tin hay kiến thức mà về thao tác.
Im lặng. Tôi tiếp:
– Các bạn thấy đó, một [1] câu mà phạm đến ba [3] lỗi. Này nhé…
“Bài báo” là bài báo nào, không thấy ông giáo sư Việt Nam trưng ra. “Một GS Mỹ” ấy tên gì, càng không. Cả chuyện sách Hậu hiện đại lẫn Tân hình thức mà cả năm mới có một người tìm mua, đâu là thống kê?
Đây là câu hỏi cốt tử: Lẽ nào nghe GS Mỹ nói là giáo sư Việt tin ngay!
Vị giáo sư Việt phán khơi khơi vậy thôi, mà báo Văn nghệ của Hội Nhà văn ta vô tư đăng, không cần đặt câu hỏi luôn.