Đỗ Tấn Thảo: TRƯỜNG CA QUÊ NHÀ (KÌ 2)

V
Hoa xương rồng bờ cát này
Bán sa mạc nóng vương đầy dấu chân
Cần lao những nẻo đường trần
Nhấp nháy những hạt tinh vân nõn nà

Lúc chân trời rộng bao la
Lúc vị chủ lễ hải hà châu thân
Có khi hái mộng thật gần
Có khi khai phóng những vầng bung xa

Tháp nắng trầm mặc ta bà
Rêu phong cỏ lá thịt da đứng chờ
Hoa ưu đàm nở bến bờ
Rơi rơi chia sẻ ngẩn ngơ điêu tàn

Mây lang thang gió lang thang
Hàng dương liễu vẫy mênh mang chiều tà
Biển chiều reo khúc hoan ca
Đuôi nàng tiên cá đưa ta đến mình

VI
Vời đêm thăm thẳm bao la
Đôi chim én lượn dự là tin xuân
Còn thời gian ấy có từng
Đôi bờ giấy trắng bâng khuâng xanh trời

Ngang lưng làn nước xanh tươi
Mọc lên từng cọng sen ngời ngợi tiên
Nửa thực thân khỏa khát huyền
Nửa hư lấp lánh thiên nhiên ơ kìa

Loài mèo nhẹ bước chân hia
Hoa cau rụng trắng đầm đìa trăng tan
Phút giây xê dịch mang sang
Giấc mơ em trải qua ngàn non xanh

Hạt sương tinh khiết trên cành
Ươm ướm vỡ chảy long lanh reo mời
Tịch mịch giao hưởng tình ơi
Lời nguyền hương ước vọng lời thiên thanh

VII
Nhưng mà thế sự phong ba
Phập phồng sinh thể đâu là quê hương
Phải chăng những mối tơ vương
Dẫu đời dâu bể trên đường tịnh không

Đôi bầu má bỗng ửng hồng
Phấn thơm ngan ngát gió đông vừa ùa
Lành lạnh bên bến song thưa
Trong veo vừa ghé giấc trưa đẫm đầy

Bầu trời xanh lẫn áng mây
Tránh cơn nắng rát ru ngày êm êm
Em đang tha thẩn cỏ mềm
Cùng đôi bướm trắng bên thềm ướt mưa

Mảnh vườn xưa mảnh vườn xưa
Người Di thả hạt đất thương ươm mầm
Gõ tay vọng những thanh âm
Bấm tay lướt ngón nguyệt cầm du dương

VIII
Tiếng vó ngựa đã phi nhanh
Dập dôn thần tốc cổng thành còn mơ
Đập đá chan chát cuộc chờ
Côn Lôn nghe đẫm vần thơ chẳng lìa

Tiếng ai oán vẫn đầy kìa
Rêu rao lươn lẹo trật trìa vong nô
Xa dần những tiếng hoan hô
Tiếng chuột đục khoét đào mồ tự chôn

Đêm ta dong tiếng linh hồn
Tiếng chuông nhất nguyện nước non lần về
Thầm thì chăn gối tỉ tê
Cuốc kêu da diết tứ bề sang canh

Líu lo hót giữa trời xanh
Ban mai nhảy nhót reo nhành lá non
Nhẹ tênh sương vỡ đủ tròn
Tràn khe khẽ thở vàng son của thời

IX
Dường như mọi sự buông lơi
Niềm tin sụp đổ đầy trời bão giông
Rạc rời tự phát long đong
Hong chút giá trị trên dòng thời gian

Có khi thân xác đã tàn
Chút vinh tan hợp trễ tràng nhấp môi
Nắm tay anh những nghẹn lời
Nắm tay em hái rợp trời đầy sao

Đức tin ở giữa lao đao
Thiên thần bé bỏng đỉnh cao loài người
Ai về gỡ hạt sen tươi
Đóa tàn rơi lả điệu cười cuộc chơi

Đảo hoang lờ lặng reo mời
Trải làn nắng sớm, nghiêng trời hải âu
Bão giông rồi cũng qua mau
Đại dương thăm thẳm gợn màu thiên thanh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *