Cao Xuân Hoang nhắc chuyện cũ, cha anh bảo mầy chỉ được cái đoán mò mầy thử đoán tao xem bao giờ mầy lấy được vợ để đừng phải về ăn bám cha già mầy, bốn mươi ba tuổi đầu rồi con.
– Con cầu cha sống đến năm 2010 sẽ xuất hiện người tên Tập họ Đàng đất Văn Lâm này được bầu là cầu thủ số một Đông Nam Á, lúc đó Chăm có mà mở mặt mở mày.
– Tao van mầy ăn bám cũng chả sao miễn đừng làm méo mặt méo mày cha mẹ mầy. Mầy có thấy mẹ mầy đang khóc không con. Mầy muốn nói gì thì nói, đoán gì thì đoán chuyện đá banh, lấy vợ cưới chồng, cả chuyện Chakleng (họ không chấp mầy vì mầy cùng dây mơ rễ má với họ), tao chỉ xin mầy đừng động đến đạo, đến chính quyền tao chức sắc không mặt mũi nào dòm hàng xóm. Mẹ mầy trách tao làm khai sinh mầy tên Hoang…
Anh tên khai sinh Kiều Xuân Hoang, sau thương cô gái Kinh ở Phan Thiết lấy dao lam cạo thẻ căn cước thành Kiêu. Nhưng Kiêu (ai lại họ Kiêu) thấy phát âm chậm và lạ tai nên bạn bè tiện thể gọi luôn Cao Xuân Hoang cho trót. Hâm mộ Từ Công Phụng nhưng không bao giờ thuộc hết ca khúc nào của nhạc sĩ này. Năm 1978 rầy nâu ập lên đồng lúa Nam Trung bộ bà con anh chịu đói chịu khát thì anh phây phây Sàigòn với một cô gái Kinh rồi cô khác nữa cho đến khi anh dẫn về trình diện cha mẹ nàng Haman cô gái Chakleng danh giá đang học y sĩ dở chừng và thề độc sẽ không lấy ai ngoài nàng. Nhưng ông già nàng thiên hạ đang ào ào chuẩn bị tiến lên xã hội chủ nghĩa hết rồi mà còn ôm đầu óc cổ hủ phân biệt tôn giáo Bàni – Chăm, một hai cô con gái rượu phải cắt đứt quan hệ với anh. Hôm lên đường đi Mỹ Đức cải tạo còn quay lại lần nữa trăng trối với bà vợ dứt khoát tuyệt giao với thằng hoang hủy ấy.
– Mầy làm mất mặt cả dòng họ mầy, ông Imưm Kwik nói. Anh bảo ông lão phó Núi sớm sửa chết rục xương trong tù khi đó con cưới vợ chứ dại gì nhảy vào giàn lửa như cái anh chàng mơ mộng tiểu tư sản ngu ngốc trong Ariya kia! Rồi sau ba năm ông bình an vô sự trở về thì anh tuyên bố sẽ tiếp tục chương trình đợi (ông già phải ngủm chứ sống nhăn hoài sao). Không hiểu anh thuyết phục thế nào mà cô nàng vẫn đợi anh hai mươi hai năm nay, bỏ qua ba, bốn đám ngon lành, đều đặn gởi tiền nuôi anh học “cao học” tại Sàigòn, ghi danh theo học thêm môn ngữ pháp tiếng Chăm chỗ giáo sư Bùi Khánh Thế. Ông Imưm Kwik hỏi anh Chàm mà đi học tiếng Chàm ở giáo sư Việt không xấu hổ à, anh bảo cha không nhớ năm bảy mươi ông người Mỹ David Blood mở lớp dạy tiếng Chàm ngay đất thánh Phanrang mà Chàm vào học rào rào sao thì ông Imưm đành thôi cãi lý anh. Được thể, anh tiếp sau năm 2015 cha sẽ chứng kiến cảnh sinh viên Chàm mò qua tận Đức, Nhật ngồi ghế giảng đường để họ giảng cho biết về Ariya Patauw Adat nữa đấy, cha tin con đi.
– Tin mày tao mới bán nguyên đàn bò mua đất rồi cho cỏ nó cũng không thèm mọc còn làng xóm thì cười tao.
Inrasara, Chân dung cát, 2006
Pingback: Tin thứ Ba, 11-09-2012 « BA SÀM
Giọng nhân vật vẻ đùa cợt mà nói được điều thật. Giọng tác giả kể tưng tửng mà cuốn hút. 2 chi tiết của đoạn văn rất đạt, đó là chuyện anh thanh niên người Chàm lấy dao lam cạo HỌ để giấu lý lịch, cũng như nhiều người Việt qua bên Tây thôi. Hay anh ta dùng chữ “ở tù” chứ không phải “học tập cải tạo”.
Anh này có cách mơ mộng cũng rất lạ.
Pingback: Anhbasam Điểm Tin thứ Ba, 11-09-2012 | bahaidao2
Cao Xuân Hoang dám nghĩ ra thế giới. Chuyện đá banh, anh cũng dám nghĩ ra thế giới. Các vụ học và hiểu văn chương Chăm cũng nghĩ ra thế giới. Nhà thơ Inrasara hay nhắc đến triết lý hổng chân, nhưng anh rất yêu thích nhân vật này. Anh nói CXH hổng chân hơn tất cả.
Hãy chú ý có lắm vị Chăm ra tận thế giới rồi mà cứ nghĩ theo cách nhà quê… Có người học ở trường đại học thế giới mà còn nghĩ như bác nhà quê…