Trần Wũ Khang: Thằng con hai dòng máu

Thằng con rớt rơi bởi bố Chăm mẹ Việt, tôi viết

thằng con nhập nhằng hai dòng máu, tôi viết thơ

viết giữa rối mù cỏ cây, xuống dốc niềm tin, tù túng khí quyển văn học

 

Thằng con bật gốc rễ quê hương kinh niên đói

thằng con sinh non của thánh địa Mĩ Sơn và chùa Một Cột, tôi viết thơ

thơ tát tai căm thù, đá đít kì thị, nhổ bọt luồn cúi

 

Thằng con hư của phố và quê, của đồng bằng và rừng núi, tôi viết

dưới bóng râm thế hệ còng lưng gánh quá khứ, tôi viết

trong ánh sáng lõa thể của dối trá của độc hại của ảo vọng

 

Tôi thằng con lai căng qua đụng độ văn hóa Champa/ Đại Việt,

thằng con hoang của mảnh vụn sách vở Tây/ Tàu

thằng con vô thừa nhận từ giao phối kì quặc của đạn bom Nga/ Mỹ

tôi viết thơ

thơ sau nội chiến sang bao cấp qua đổi mới hội nhập

thơ từ âm mưu thâm độc, bá quyền bành trướng đến diễn biến hòa bình

thơ thế kỉ hai mươi vắt sang hai mốt

thơ giữa cháy khát cỏ cây, quáng mù lòng tin, ảm đạm khát vọng

thơ trên cát vào gió lên tường phố

 

Thằng con ngoài giá thú của mọi ý thức hệ, tôi viết thơ

thơ không ăn theo ý thức hệ

thơ về chứng ngứa mông của thằng cu con tôi, tật mơ mộng của tôi, thói đọc sách tạp của bạn tôi, mảnh ruộng và cơn gió trái vụ của cha, cái lo muôn đời của mẹ, xã hội nát bét nơi tôi đang sống, bụi đường Cam Ranh, màu trời Phan Thiết, cô gái bia ôm Sài Gòn….

thơ mọi mọi thứ thứ mọi nơi nơi chốn chốn mọi tôi đi

 

Dựa lưng Tháp Đôi tôi viết đứng đất Mũi Cà Mau

tôi viết nằm bãi cát Nha Trang tôi viết ở Bangkok

tại Melbourne tận California tôi viết

về tôi về hoang đãng của tôi về đêm tối của đêm tối của tôi

 

Thơ đưa tang Thơ mới, thơ Tự do, thơ Nhân văn Giai phẩm, Hiện thực xã hội chủ nghĩa, đổi mới cách tân

thơ đưa tang thằng tôi hôm qua

 

Làm đứa con lười lao động hay ông chồng nhát chạy chọt, tôi viết thơ

thơ không xách dép, không bợ đít

không ôm chân ai, cái gì cả

ngoài THƠ.

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *