Gửi H
Đã đăng Tagalau 12.
Người đàn bà nhuộm tóc trong hoàng hôn
Bóng đêm chồm lên phủ vội dung nhan hấp hối chiều
người đàn bà khóc
thời gian tủm tỉm cười
Gió vội vã thổi rối kỷ niệm chưa tàn theo năm tháng, nguời đàn bà lượm lặt từng ký ức nhốt vào đồi ký quả phụ, đồi héo thòng xuống rốn dòng sông nham nhở
Gã Sở Khanh năm xưa trở thành sư trụ trì ngôi chùa trên Cù Lao mọc giữa bão táp, gã ngồi vốc từng bụm nước rửa cái đầu trọc, hắn rửa mấy kiếp rồi nhưng không hết gàu trần gian
Hắn không hiểu nổi tại sao người đàn bà kia lại nhuộm tóc trong hoàng hôn tối mịt
Và hắn không hiểu hắn rửa đầu trọc làm gì khi biết rằng cái đầu không chịu mọc tóc dù hắn lò mò đi cạo – có lẽ hắn và người đàn bà kia có gì ngày xưa
Những ngày xưa phóng đãng, hắn dẻo mồm đến nỗi làm lộ thiên những quả đồi mà Thượng đế chỉ dành cho thần Tình yêu chiêm ngưỡng
Hắn sợ khí hậu toàn cầu biến đổi, đời hắn sẽ nhiễm mặn nhiễm phèn, dẫu rằng hắn quyết chí đi tu mà tâm ô trọc vẫn lạnh lùng liếm dọc sườn Eva chết trong một tai nạn giao thông (có chỉ tiêu) mà từng ngày hắn nhìn và ngộ ra rằng những người chết trên đường thiêng hơn người chết trên giường vì thiếu quang hợp
Người đàn bà vẫn ngồi đó nhuộm tóc, mắt hừng lên màu quá khứ, hắn cuống cuồng quỳ xuống lấy khói nhang và hắn khóc
Nước mắt người đàn ông tội lỗi được che phủ bởi những chuyến đi làm từ thiện, hắn không làm từ thiện, hắn khóc làm từ thiện – ôi, Thượng đế chí tôn…