Đã đăng Tagalau 12.
Ai không đau cái đau của đồng loại
ai không xót cái xót của sự tảo tần
chưa hết cười vì niềm vui chưa dứt
chưa hết khóc mà nỗi buồn tràn đầy
chưa nhắm mắt bởi vẫn còn ưu tư
Chưa xa quê nên tôi chưa biết nước mắt về đâu khi nhìn ngọn tháp còn sừng sững chờ sự bừng khởi của tháng Bảy mưa
Chưa tham chiến nên tôi vẫn mơ hồ với chiếc súng cầm tay chẳng biết đâu đích ngắm
Không mang nỗi đau mất mát vì chưa bao giờ tôi cảm sâu niềm tang tóc của cei Glơng Anak* với bước chân nặng trịch nỗi cô đơn
… và… cũng chưa làm thơ nên tôi chưa thức trọn năm canh dài với tâm hồn thăng hoa đầy tứ thơ nơi trần tục.
Nhưng than ôi!
Tôi nghe mẹ ru điệu ca dao buồn
Tôi vẫn hát bài Bhum adei đầy niềm tự hào dân tộc
Mỗi độ Katê tôi vẫn vận áo váy Chăm mới tinh bon chen lên đồi tháp
Có biết đâu
Cái cảm của Xaranai réo rắt
Sau cuộc buôn dài Kanhi ru về cõi người mãn kỳ xao xuyến
Thao thiết Ariya bà ngâm
Những điệu múa em – tôi với ánh nhìn mê lặng con tim
Và tất cả những gì nữa – tôi chẳng biết
Ôi mơ hồ
Mơ hồ đến cô đơn cõi lòng
Tôi khát cháy như xương rồng quanh năm cháy khát
Cháy đồi tháp trăm năm – khát truyền thống hóa ngàn năm
Mà nỗi cô đơn như chưa tận
Mong một ngày ánh thiên đường tôi bước
Mở cõi hồn đã bao mùa niêm phong.
Kaka biết bài thơ này tác giả viết trong một đêm, cảm giác vui buồn hòa quyện vào nhau làm nên sức mạnh ghê gớm của trí tuệ thân hoa của Anh Tặng viết nên những dòng thơ nay. Sự cô đơn nhớ về cội nguồn, nhớ về mẹ tha thiết với sự suy tư trầm lắng. hiểu nhiều nữa…
tác giả cố gắng viết nhiều nha, bài này đọc cũng được, lối văn hậu hiện đại