Hoàng Long – Truyện cực ngắn 01: Hồn phách ngàn năm

Nhà văn, sinh tại Đà Lạt, hiện làm việc tại Đồng Nai.

Đã đăng Tagalau 12.

 Anh ngồi trầm ngâm trước chai rượu và lắng nghe tiếng cười nói dập dìu đằng xa. Dựa lưng vào thành ghế anh từ từ để cho cái chất lỏng vàng sánh thấm vào người từ từ và êm dịu. Tội tình gì mà phải kiêng khem? Sau cuộc trăm năm, tất cả những người cười nói giờ đây sẽ đều phơi xương trắng cả. Bàn ghế gãy mục, cỏ mọc rêu phong, vỏ rượu bia vỡ nát nằm ngổn ngang. Chừng mấy cuộc bãi bể biến thành nương dâu, nương dâu trở thành quán nhậu, quán nhậu thành bãi tha ma, thế là đã ngàn năm trôi qua. Xương trắng vỏ bia đều vỡ vụn nằm sâu dưới lớp trầm tích, trở thành một thứ văn hóa lên men. Mạt na thức cứ đeo bám dai dẳng A lại da thức, luân chuyển không ngừng trong vòng sinh diệt. Bao nhiêu nhân duyên tụ lại thành hình hài rồi tản mác ra khỏi bộ xương trắng để kiếm cớ mà đầu thai. Ngàn năm sau, chỗ anh ngồi đây biết đâu đã biến thành công trường khảo cổ của văn hóa rượu bia. Sẽ có một chàng khảo cổ chăm chú tỉ mẩn đào xới. Người đó biết đâu lại chính là anh. Râu ria tua tủa, kính đeo dày cộm anh cẩn thận gạt đất để tìm lại mấy mẩu xương nát. Ngày này qua ngày kia, anh tìm hết mảnh đầu lâu, hết những vụn xương mà chắp lại. Rồi qua chương trình vi tính, anh phục hồi gương mặt tiền nhân mà anh đặt tên là “Người uống rượu 1”. Khi tất cả hoàn tất liệu anh có hoảng kinh khi thấy mình đang tìm kiếm và chắp nối lại chính bản thể phiêu lãng ngàn năm của mình qua những vụn xương vỡ nát?

 

Nagoya, ngày 28-1-2011

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *