* Đã đăng Tagalau 11.
Chuyến xe Sài Gòn – Phan Rang
Em rời xa mẹ
Sự thật
Em đã bỏ làng đi mất
Lạc bước chân trần vào phố
Và em
Không còn nghe gió Phan Rang thì thào
Nắng Phan Rang bội bực
Em không nghe tiếng biển gào thét
Dáng tháp kiêu hãnh cô đơn
Em không nghe, không hay và không biết gì cả
Em chỉ thấy phố thị rực đèn
Quần áo moden
Tiếng nhac xập xình, em quên đi tất cả
Em không nghe hơi thở đất mẹ
Không còn nghe nhịp đập tim anh
Em bỏ lại tất cả
Nắng Phan Rang, hoa xương rồng cồn cát trắng
Chuyện cổ tích ông hay kể mỗi đêm trăng
Và con sông quê tuổi thơ em đùa giỡn
Ẩn trong kí ức – lặng trôi.