Đừng trách tao sao không cùng tụi mày luý tuý men say, hùng hục sức trai tơ bên những ả bắt đầu cuộc đời lúc chiều chạng vạng!
Đừng trách tao sao không chịu soi gương lượm lặt những cọng tóc bạc lấm tấm như những rác vôi vãi bậy dưới chân tường cao ốc phết qua loa!
Đừng trách tao sao không tự thấy mình cô độc quá đỗi, rách túi mà chẳng có gì lọt thỏm bạn đường, ngơ ngác buồn mấy đứa nhỏ xin ăn!
Đừng trách tao! Đừng trách – khi trái đất vẫn còn, lòng người vẫn ấm những mùa đông, tầng ozon vẫn chưa thủng hẳn, tia cực tím vốn chỉ rọi lẻ tẻ xuống đời những mầm mống ung thư!
Thử ngước lên một lần đi! Thử đi tụi mày ạ!
Trời vẫn còn sao.
Trăng vẫn sáng vằng vặc đấy chứ!
Vui chi một ngày đời!
Đừng cười tao tụi mày nhé, đừng cười!
Đời là cả một chuỗi ngày dài. Gian nan cùng lắm cũng chỉ là vài đợt Tsunami, động đất, chiến tranh, thù hận, ghét-thương, nghèo khó, cô đơn…
Cười lên tụi mày nhé!
Hết mùa trăng, sao vẫn sáng bình thường.
Tao, tụi mầy…. thơ JA rất chân chất. Anh kể hàng lô hàng lốc bao nhiêu là chữ rất tiêu cực: Tsunami, động đất, chiến tranh, thù hận, ghét-thương, nghèo khó, cô đơn… Tiêu cực đến phát sợ. Không khéo ai đó lại tố cáo làm thơ gì mà lạ rứa?
Con người bị bao vây bởi muôn ngàn từ tiêu cực đó. Không, đâu phải chỉ là ngôn từ, mà là sự thật.
Để làm gì, hả JA?
Để…
Cười lên tụi mày nhé!
Hết mùa trăng, sao vẫn sáng bình thường.
Hay quá!!!
Trong đau khổ, con người vẫn cười và lạc quan. Nhiều bạn trẻ Chăm cũng nên xem đây như một bài học quý giá.