Lễ tẩy trần tháng Tư 7/ 9

3. Cư Sĩ Và Đám Mây Kí Ức

Người cư sĩ thức dậy sau giấc trưa muộn
chợt quên con đường hôm qua
đứng bất động giữa đám mây
đám mây triệu con suối bỏ hoang đổ bóng lên đầu trần ông tự kiếp trước
đám mây bầy rắn nhác lười trườn sang lối đi mờ nhạt
lối đi ông vạch hôm qua.

Ông đứng xanh xao
hơn đám mây ông vác mang đã nửa đường trần
đám mây xõa bóng che nắng hạt mầm bất trắc ông, cây con dễ tổn thương ông, vỗ về nỗi đau đầu đời ông thơm ngát
dài suốt tuổi trẻ ông lang bạt
tràn vào tuổi thành niên ông chông chênh

Bất động với lâu đài mây nhuốm bệnh kia đang lở.

Ôi! đớn đau
ông nhìn lần cuối người vợ ngon giấc đang buông trôi vết nhăn bất an, mấp máy bờ môi bạc mầu
bờ môi mấp máy đưa nàng ngược thời để chỏm
nhìn lần cuối đứa con mang vào giấc mơ nụ cười thắp từ hôm qua
tắt trong chiều nay, ai biết!
nhìn lần cuối ngôi nhà bàn tay ông dựng lên đòi đóng khung lồng kính
con đường đêm sáng ông.

Như đứa con leo rào sẵn sàng băng vào đồng trưa
người cư sĩ hơn nửa đời hư dưới ấm cúng ngôi nhà
từng yêu, từng nghiêng ngửa đắm say, bạt ngàn cơ khổ
đứng trước cổng nhà trong xuất thần run rẩy
ông bước đi
về ngôi giáo đường chợt nhớ sau giấc trưa
đi
bàn chân trống rỗng khốn cùng
mặt trời ông đang xế bóng.

Ngước mắt nhìn xuyên tầng mây chĩu nặng, phóng tầm mắt vào vùng u tối bên kia cõi trưa
ông hỏi vào một miền xa, rất xa:

Người anh em ta nơi đâu?
mặt trời trưa nhiệt đới sắp đổ lửa xuống sa mạc trần gian
họ đang chạy về đâu? hơi gió rú rừng trước mặt ta hất đám mây rớt lại
đám mây thập giá đỡ đần cưu mang đang manh tâm đè bẹp họ
đợi họ cuối đường khát khô!

Khi xưa ta đã yêu đất, yêu mây, chưa học biết yêu con đường
cứ ngỡ trong đám mây mù lòa kia có con đường hay vạch mây trôi dẫn hướng con đường
ôi! Dẫu đám mây là nước mắt mẹ ta, mồ hôi cha ta một ngàn sáu trăm năm tích tụ nhưng vẫn cứ là đám mây bềnh bồng phiêu lãng
ta đã hoang phí cả tuổi trẻ trì níu đám mây ở lại với ta, với con cái ta/ đám mây vẫn cứ phiêu du hoang đãng
phiêu du hoang đãng với dòng nước mắt nhục nhằn ta.

Người anh em của ta nơi đâu?
dòng nước mắt nhục nhằn vỡ lòng ta bài học đầu tiên về con đường
bài học ta phác vào con nước dòng sông, vẽ lên khoảng không, ta khắc trên bãi cát
bài học anh em phải học lại ngày mai.

Quá khứ diệu vợi bao la/ hôm nay là cánh đồng cày ải
của cải cha ông phong nhiêu ngất trời/ hiện tại là thửa ruộng ta canh tác
con đường mòn ta vạch dẫu đa mang/ ngày mai mới chính là biển cả đánh bắt của con.

Đứa con ta sẽ về đâu?
đám mây nặng ngày xa hơn nửa đời thương, đau ta vác mang đang đổ về đồi xa
đám mây ta sắp vĩnh viễn từ bỏ
đám mây có mang mưa linh ẩn làm nẩy mầm hạt mùa mới?
chúng đang trôi về đâu?

Ôi! cô đơn
người cư sĩ ra đi từ bỏ đồi, làng
đám mây quen thuộc từng chở che, làm lớn dậy hay đè vai ông đang chết chìm dưới đại dương quên lãng
khi cánh rừng có giáo đường đưa ngàn cánh tay lên vẫy
ông đi.

Ông bước đi vào khoảng sáng cánh rừng
lối đi hãy còn mờ nhạt
lần theo bóng giáo đường vẫy phía trước
vẫy giã từ một ngàn sáu trăm năm đám mây nước mắt mẹ, mồ hôi cha chênh vênh trên lằn ranh được/ mất
giữa vô cùng.

*
4. Trong Khoảng Tối Gió Mùa

tặng Trà Vigia

Da và xương
Mắt buồn và khói thuốc
Tờ giấy trắng và đêm trắng
Bơi ngang dòng nước tối ẩn hình.

Anh
Đến và đi
Chiếc ghế trống bỏ lại.

Không cả ngoảnh lại
Những âm tiết đen mang khuôn mặt loài cú biển
Đóng cửa một bắt tay.

Bên cạnh và xung quanh
Ném sang cái nhìn chật chội
Toan đám thiêu linh hồn chúng ta
Cả ở thì quá khứ.

Gió mùa làm thịnh nộ
Thổi rạp đám cỏ non nóng vội ngóc đầu.

Trước nhay nháy nhúm sáng dối lừa
Chúng ta chống đối/ hùa theo/ đồng lõa
Chúng ta phạm nhân/ quan tòa
Chúng ta bên lề
Ai hiểu được?!

Trong đối thoại bị chối từ
Một ban mai mắc kẹt
Trước bàn tiệc ngút trời
Chúng ta vỏ chai không vứt xó
Trong loạn nhịp vũ khúc cổ
Không ai còn níu được sợi tóc định mệnh mình.

Anh
Vịn vào lặng câm
Đứng.

Đã lở và đang vá lại
Đã tàn rữa và đang được vun quén
Đã đào bới và đang nhào nặn
Đang giấc mơ nhỏ giọt.

Tiếng nói bị rách nơi đáy họng
Cả ở bề chéo tâm thức
Chúng ta bất lực và
Chúng ta không biết đường để khóc
Ngôi nhà cuối cùng đổ rụm sau lưng.

Đi
Không ai có thể vỗ về khoảng trống.

Chỉ còn chối từ nâng đỡ hi vọng anh.

Mẹ quên nước mắt
Vợ quên than
Con quên khóc
Bằng hữu quên ly rượu cuối cùng.

Trong tiếng nổ lách tách của loài lửa đốt rạ
Choáng giữa vinh quang mù
Chúng ta
Gió tắt vào lồng ngực.

Đêm tối gồng hai cánh tay
Ngự trị.

Anh
Mang theo hơi thở gió mùa
Đi mất.

Cả nỗi chán cũng không buồn đậu lại.

Lên đường
Một hành khúc đen hơn kinh cầu đen
Vừa trỗi
Ban mai không bao giờ mọc trên bàn chân
Cứu vãn hi vọng anh chỉ còn tuyệt vọng thẳm sâu hơn nữa.

Trước lũ mây hãnh tiến đáng thương
Trước nhúm nắng nhỏ con vừa than vãn vừa ưỡn ngực
Về phía dòng nước xanh bợt.

Anh
Hai tay bụm mầm nắng
Chờ đợi.

Bác nông dân
Chậm rãi vạch từng đường cày
Nhìn phơi mở bóng đêm.

Không ở đâu và không bao giờ được hiểu
Cô đơn như hố thẳm cô đơn
Anh vỗ cánh
Về phía gió mùa.

Bên kia cõi lặng.
Tiếng lướt đi của bàn chân
Hắt hơi của loài côn trùng tiền sử
Nín thở của nhà sư ẩn tu
Cánh tay vãi gieo vào vô hình
Xào xạc của gạch nung triều đại cũ
Bốc mùi của đất mục
Cạ lên trang giấy của câu thơ chưa viết
Gầm của biển chết
Lửa vỡ vào thành đêm
Vạc 300 tuổi thọ thình lình kêu xé không gian
Khóc vừa hạ sinh một giọng nói.

Niềm vui bất ngờ vang lên trong lễ hội
Cái cuối cùng có thể cứu vớt chúng ta:
TIẾNG HÁT.

*
5. Sầu Ca Trên Đỉnh Tháp

Ngươi đứng trên đồi trọc kia cô độc ngàn đời
như ngươi, giữa hoang mạc người ta khát
khát khi trên tay ta li bia sủi bọt
cả khi từ suối nguồn ta dòng nước mát tuôn tràn.

Như ta, ngươi mãi dõi nhìn về giáo đường xanh non
cô đơn với bầy dơi, cụm mây, khuôn mặt
cô đơn con mắt camera nhấp nháy, bài diễn văn ngợi ca
cô đơn trong chính định mệnh ngươi.

Như ngươi
xa lạ với phố chợ mọc tràn
ta xa lạ lối mòn lang thang chiều rỗng
ngươi xa lạ tiếng dùi đục vào thân thể, khoét tủy xương, lớp vữa bôi trát lên da
ta xa lạ tiếng nói ta qua máy phát thanh, chữ viết ta trên trang sách

Ơi tháp!
ngươi đứng đó – lặng câm
đám mây trắng lãng tử chán ngươi đến không thể khóc
chỉ lũ gió nhiệt tình trườn qua đỉnh đầu ngươi lơ thơ bạc
rít hoài điệu huênh hoang.

Cũng như ta
đóng khung trong ngôi nhà ắp hơi ấm, nhưng tâm hồn gửi tận miền giáo đường miên viễn
cơ nghiệp hôm nay ta dựng nên/ ta không thuộc về
đám ruộng này ta gieo vãi/ sẵn sàng ngoảnh đi
ngươi cầu nguyện cho người hôm nay, an ủi vỗ về người hôm nay/ linh hồn ngươi thuộc về ngàn xưa cả ngàn sau nữa
buồn thăm thẳm ngươi là của hôm nay.

Chiều nay buồn ngươi lớn dậy.

Như ngươi
ta làm việc trong kiên nhẫn vô danh, cày xới trên đám ruộng bỏ hoang vô chủ
không hi vọng cơn mưa rào bất chợt
bất kể nắng, gió, bão, chớp giật, lũ quét
bất kể áp thấp, mắc cạn, tắc đường
(mùa màng có thể trắng tay)
cho buổi tiệc mai đạm bạc.

Như ta
bằng hữu ngươi rụng rơi hay lang bạt cùng trời
Xah Inư cô quả, Tháp Đôi còn vợ mất con, Dương Long đau đời mãn tính
Mĩ Sơn trọng thương trong chiến tranh, hôm nay mặc áo mới
Po Klaung Garai vợ con đủ đầy
Yang Praung trên cao ấy ngàn năm tủi phận con rơi.

Ngươi đứng đó, định mệnh người không chỉ thuộc quá khứ (dù bia đá tạc rõ ngày tháng năm sinh)/ thuộc cả tương lai
không của riêng Chăm (dù hình hài ngươi do Chăm đẻ đau mang nặng)/ là của vô cùng
hôm nay ngươi cô đơn trong cô đơn linh thánh
dù lời ca không âm vọng, ngươi mãi hát vào khoảng trống trần gian
ngươi đứng chôn chân trên đồi trọc hoang nơi xó xỉnh trái đất này, dù thế giới quay cứ quay

Ganesa hai vai ngươi oai phong kia, trước vô tâm người nhân gian chúng bất lực
Shiva vẫn luân vũ bất tuyệt/ uy lực linh thiêng không còn.
lời khấn lầm rầm bao thế hệ tu sĩ miệt mài bên tai không nguôi buồn ngươi.

Ngươi đứng trên đồi trọc kia cô độc ngàn đời
như ngươi
giữa sa mạc người trần gian ta khát
buồn ta chiều nay lớn dậy và vỡ òa tiếng hát
sầu ca vọng vào nẻo đường bỏ quên.

__________________

Po Klaung Garai: tháp Chàm ở Ninh Thuận; Xah Inư: tháp Chàm ở Bình Thuận; Yang Praung: tháp Chàm ở Đak Lak; Ganesa: thần Hạnh Phúc và May Mắn, đầu voi mình người.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *