Lễ tẩy trần tháng Tư 2/ 9

BẤT NGỜ NHIỀU CÁI NGHĨ TỐI NAY
gửi bạn thơ Trần Tiến Dũng

con ma nào đưa tôi ngồi quán

tôi rơi vào mắt cô gái Cham đầu tiên bán bia ôm
em ngồi sát vào khiến tôi rụt cái đầu con nít.
ồ tôi có thể dòm gì, làm gì em cũng được
nhưng tôi muốn dòm / làm gì!?
đôi mắt em chuyển màu suy nghĩ tôi
có gì liên quan giữa bắp chân tròn thô đậm rơm rạ em với cặp giò thon thả vũ nữ Apsara xưa?

Tôi ực một hơi bia 333

có gì liên quan giữa vầng trán u uẩn bác chài An Giang với cằm ngạo nghễ Shiva?
từ bia Võ Cạnh đến ghế tôi ngồi đêm nay chưa đầy hớp
làm sao linh hồn tôi thăng hoa?

cha dạy tôi đánh vần tên sông mơ hồ
huyền sử ông ngoại kể tôi không muốn nhớ
Glơng Anak viết thi phẩm mỏng tang nhiều thế hệ thuộc / hiểu thì sai
làm sao tôi thở than cùng em tiếng mẹ?

Con ma lôi tôi khỏi quán

tổ tiên góp sức gì vào xuống cấp hôm nay?
tâm hồn đám hậu duệ khô gạch nung
âm tắc đọng vòm họng dân Quảng 500 năm không chịu mất vết
vẫn đậm mắt buồn tháp hoang
vẫn môi dày, mày rậm, tóc gợn, da ngâm, bắp tay săn chắc

Tôi đứng sững dưới hiên mưa

hôm qua
tôi vỗ đùa vào bụng bia đàn ông Cham thứ 100
có dính dáng gì giữa ngang tàng vòm tóc Bồng Nga với chền ễn bụng bạn tôi?
con gái tôi bảo: cha ơi đêm qua con mơ thấy bộn bong bóng xì

ôi là khốn khổ
chúng tôi lớn lên từ Mĩ Sơn, Dương Long
chúng tôi lớn lên từ nhà Yơ, nhà Halam/
chúng tôi cũng lớn lên từ chòi lợp tôn Mĩ
lớn lên từ Panwơc Pađit, Pauh Catwai/
cũng lớn lên từ Truyện Kiều, thơ Nguyễn Trãi
lớn lên từ nắng, mưa, bão miền Trung/
cũng lớn lên từ cánh đồng mỡ mầu Tây Ninh, Châu Đốc
từ bùn đất Châu Lý, Châu Ô/ cũng từ nước sông Phan Rang, Phan Thiết
chúng tôi có biết đến tên Khổng Khâu, Socrate, cả Jaspers, Derrida
có đọc lỗ mỗ Dante, Tagore, Sartre, Palmer
tội ơi cho chúng tôi đứa con hoang lịch sử!

Tôi đi lao vào mưa

ôi là phó tiến sĩ hữu nghị đứng giảng đường
ôi là đồng hương bác nông dân cày rẫy Quảng Nam
họ hàng xa cô gái mười bảy bán bia ôm Sài Gòn
chung huyết thống tôi trí thức mang nhiễm triệu virút sách vở khệnh khạng

Tôi đi. không hiểu về đâu đêm nay

tôi nhiều lần nằn nỉ vợ đừng nói bệnh hãy nói rwak
dạy thằng Út tập phát âm chuẩn jwai, panwơc, twei
lên lớp ông bạn chớ trò chuyện với con bằng thứ ngôn ngữ độn
ai người dạy tôi?

hãy tha thứ cho chúng tôi đứa con quái thai của mảnh vụn văn minh tái chế

tội nghiệp cho các mandapa tưởng mình quan trọng
tội cho đầu gà trên mâm cỗ kia ngỡ mình quan trọng
nhân vật kia cố gắng làm quan trọng bằng hành vi trịnh trọng lập ngôn trang trọng
tội cho cả tôi thấy chúng chả được kí lô gờ ram nào quan trọng

Tôi thiu thiu đánh giấc trong góc ngôi nhà ma

trang sử hãy mau chóng gấp lại sau lưng như quán bar đóng sau lưng
dù chúng tôi không là kẻ động phản quá khứ
đứa trẻ quên ngay cuộc chơi vừa chơi hôm qua
quên làm chúng lớn

buồn cười
tôi làm thơ để cãi nhau với bóng của mình.

Tôi băng ngã tư đi về vào một giờ kém

Buổi sáng – rất sảng khoái, tôi ra sông Lu
gánh theo đầu kia 41 inư akhar Cham K C T, đầu này nhúm chữ cái Latinh A B C
nhận đầu chúng xuống nước bắt tắm gội từng đứa một
và tôi vui vẻ tắm với chúng.

________________________
* sang yơ, halam: tên nhà cổ Cham; panwơc pađit: ca dao; mandapa: phần kiến trúc dựng trước đền thờ chính, là nơi để chuẩn bị những nghi thức tế tự; inư akhar: chữ cái; Võ Cạnh (Nha Trang): được xem là bia đá đầu tiên của Champa, khắc bằng chữ Phạn.

*
KHÔNG AI CÓ THỂ HÁT THAY CHÚNG TA

Không ai có thể hát thay chúng ta
nơi đây và lúc này
cả hôm sau, có lẽ.

Ngày sắp lật sang trang
đêm xô ngã dáng nắng cuối cùng
bóng tối mang khuôn mặt đồng loã.

Không có ai
tim dễ cháy hơn trái tim chúng ta
phía đau khổ.

Ngày mai đã chắc chi vang vọng
hơn lúc này, hôm nay.

Tiếng hát
vòng xoáy áo cơm
có lẽ là tột cùng vinh dự.

Bởi
không còn ai đến thay chúng ta.

*
NHỮNG LINH HỒN THÁNG MƯỜI

Những linh hồn không được nâng đỡ của chúng ta
mưa tháng Mười làm cho trì nặng
chỉ còn hoa tagalau là chói sáng
những giấc mơ.

Giấc mơ tháng Mười đã không ngọn cỏ nào bảo trì
vẫn miệt mài trườn qua cõi bọt
dù không tin chắc mình sống sót
một manh tả tơi.

Ôi! Linh hồn tháng Mười
mà giấc mơ được tạc từ bóng hoa dại
đã rụng lâu rồi ở đồi tuổi thơ
đêm nay chợt sáng lên run rẩy.

_______________

* Tagalau: bằng lăng.

*
HẠT MÙA MỚI

Khi nỗi đau đi vào nỗi đau khai hoang ánh sáng
soi khoảng hồn đã quá xanh xao
chúng ta nhìn vào mắt nhau không mộng mị
kí ức chở số phận chúng ta rời bỏ ga buồn.

Trong kiêu hãnh đắng cay
khi ốc đảo biết gọi mời ốc đảo
ngón tay đan ngón tay khai sinh hơi ấm không hề gầy
rắn rỏi hơn đức tin vào Chúa.

Con sông, cánh rừng ngày xưa chết yểu
tên chợt bật trên môi chúng ta
em tin chúng có thể nâng linh hồn từng tủi thân được / mất
gượng dậy tìm về?

Khi niềm vui tan trong nỗi đau vỡ hoang ánh nắng
tôi mang hạt giống thu hoạch phương xa gieo cánh đồng làng
em nhân giống dân ca vào giai điệu mới
bờ cỏ vang vang ngôn ngữ được mùa.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *