THÁP CHÀM MUÔN MẶT
Chế Lan Viên trông dáng tháp gầy mòn
Sara ngó ra tháp nắng
Thu Nguyệt thấy dấu chấm than
một tháp mà đến bao kiểu ngộ (và ngộ nhận)
Đôi lúc
nửa đêm
tôi nghe tháp mọc ngang trời
Tháp Xah Inư sống đời độc thân
có lứa có bạn là Tháp Đôi
lũng Mĩ Sơn tháp ở đại gia đình
làm tam nhân hành thì Ba Tháp
đủ đầy cả thôi mà cứ muốn thất truyền
Như giấc mộng như lóa mắt
tháp có mặt
như chớp xé như âm vang
Tháp cho nhà báo đề tài viết báo
số Katê mỗi năm
(tuần chay nào cũng có nước mắt)
kiếm ít tiền xài
cho nhà khảo cổ cơ hội ăn theo
tên tuổi
Vua Cham xuống lệnh xây tháp
nghệ nhân (dĩ nhiên cùng vạn công nhân) xây tháp
họa sĩ Đàng Năng Thọ thì vẽ tháp
quần chúng Cham cứ đến Katê lên tháp cúng thần
Người không học thấy tháp là tháp
người có học thấy tháp vẫn là tháp
thi sĩ thấy tháp là chim
Đôi khi tháp nhớ nàng Apsara
tháp mong thần Shiva thăm hỏi
họ phố cả rồi
tháp thì ở lại
Bóng của tháp như dòng sông ma
trườn qua đêm tối những triều đại
đánh thức kí ức các dân tộc
duyên nợ (hay cả không nợ nần gì) với tháp
Mắt mở trừng vậy thôi – không nói
tháp ngậm im lặng màu tro
im lặng không mùa
Tháp đang trôi trong hoàng hôn
chợt mắc cạn
ở lưng đồi
thằng bạn tôi nhìn thấy. Bật nhớ
700 năm tháp thét gào với bão
300 năm tháp lãng du thế giới cỏ cây
ngàn sau tháp chuyện trò cát bụi
Rất nhiều tháp Chàm bay ở Sài Gòn, Tokyo, Kabul
bay qua Happy New Year, giữa Black and White
rất nhiều tháp xanh
bay đêm màu xanh, tôi thấy
Ngọn tháp đổ
tiếng kêu dội vào thành đêm
dội vào trái tim con chim ngủ mê trong oanh liệt của lửa
lay dậy tế bào đôi cánh ngồi rũ
tiếng kêu giữa khuya
Mùa hạ tháp ở trần nằm
mùa đông tháp ngủ đắp chăn lá cây
không cánh không tay – tháp đứng nắng
ngày mai tất cả cùng bay
*
BA KHÚC QUÊ
Khúc 1
cho Chế Mỹ Lan
Em đi thơ rũ dòng buồn
tháp gầy bên chiều vẫy gọi
cát đồi vào đêm không nói
biển réo ngu ngơ
Em xa
ngút mắt bờ xương rồng dõi
tha phương ngày tháng dật dờ
Không có vui ra đi
chỉ còn đau ở lại
Em về bồn chồn đường plây nhỏ
nắng bay vòm tóc diệu kỳ
lòng tôi nở tràn gió
Tháng mười mưa mưa mưa mưa
em về sáng đồi sương cũ.
Khúc 2
Gió nhảy trên ngọn đồi trọc
đường êm sao lòng cứ xốc
đụn trắng – bụi bay hay nắng bay
Trong mát khoảng đời cô em họ
vẫn thiên thần đôi mắt tròn đen
thăm thẳm như chưa một lần cũ
Tuổi bốn mươi bỗng thành thơ nhỏ
chợt là khách lạ giữa làng quen
một rá khoai bùi đã làm quý
Thèm nghe thơ hơn gặp người thương
(tình đậm ngại gì một hôm chậm)
ấm nào bằng ấm tiếng quê hương
Nhìn mặt đây lòng chưa thôi nhớ
không uống – li đầy vẫn muốn nâng
đất cằn mà hồn người cứ rộ
Khúc 3
Không em
tìm quê hồn sầu gió lạ
chân mộng du lạc miền phố xá
chiều mông mênh
Mong cầm tay về xứ gian nan
màu mắt thôi đẫm buồn dĩ vãng
thơ khát khao gieo tiếng vui đầy
Anh thắp nhỏ nhoi nhành hi vọng
qua héo đau nẩy chồi sắc nắng
Có em
tháng bảy bằng lăng đồi trở ấm
cây quê hương giũ bụi cát lầm
đường cày vỡ sáng trán nông dân