Sinh nhật cây xương rồng 5/ 5

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG BỎ QUÊN

Có lẽ chỉ còn lại với ta
Những trận mưa trưa chết đỉnh đồi
Những ngọn gió ban mai khát lá
Những nẻo đường bỏ quên.

Trong cuộc lữ không cùng
Còn lại với ta
Lời thi sĩ vô danh đã mất
Run rẩy tự tình với hư vô.

Còn lại với ta
Những xanh nõn giấc mơ chợt rụng
Những tiếng nói ngàn năm câm lặng
Những bài ca không hát bao giờ
Có lẽ sẽ còn lại với ta.

*
KẺ CANH ĐÊM

Vẫn còn tha hương ở mọi chân trời
Nhìn sự vật trần gian bằng đôi mắt người ngái ngủ
Con đường từ chối bàn chân trong vòng tay rộng mở
Mãi đóng sập trước chúng ta cánh cửa cuộc đời.

Vẫn còn làm lang thang ở mọi phương trời
Lê chân trên ngả đường như lũ người hành khất
Tìm gõ cửa căn nhà bỏ hoang – vắng mặt
Cả sự vật và con người.

Ơi người yêu trung thành của nẻo đường im lặng
Ngụ cư đêm thế kỉ lãng quên
Nở một vì sao gởi về chân trời bảng lảng
Trong đêm tối vô cùng, người đi lên đỉnh lửa – kẻ canh đêm!

Khi đêm tối tràn qua đồi quê hương
Người đếm bước trong căn nhà nhỏ
Thành phố xóm làng chìm giấc ngủ
Riêng người thức giấc – kẻ canh đêm.

Khuôn mặt trầm tư nghiêng xuống lòng đời
Bên tách trà nửa khuya người dưỡng nuôi hơi thở
Hơi thở phong nhiêu làm bao la ánh lửa
Chuyển dịch hơi thơ – chuyển hóa hồn người.

Lần đầu tiên gọi đúng tên khai sinh
Sự vật đã nhẫn mòn dưới bước chân ngày tháng
Người đứng canh!
Giữa dòng ngữ ngôn hoang đãng
Phôi thai nơi góc khuất tâm hồn chốn trú ẩn linh thiêng.

Phôi thai nơi góc tối u huyền nguồn suối trinh nguyên
Trầm chảy qua rừng đồi làm thành dấu hỏi
Người viết lên vừng trán xanh xao của đêm tối
Thức giấc vạn bước chân toan làm bằng an!

Ơi! trái tim sôi trào khát vọng
Ơi dòng máu nồng chảy ngàn hoài bão khôn nguôi
Linh hồn ta hóa lửa đỏ ném dấu hỏi lên đỉnh ngọn
Hãy bước tới với tiếng gọi ngọn lửa hồn ta
Ơi những bước chân dũng cảm của ban mai!

Im lặng!
Người lắng nghe im lặng xa xăm
Mặt trời hừng đông làm mầm trong tối
Người lắng nghe tiếng động bàn chân
Tương lai đang bước về – diệu vợi.

Nhưng người lắng nghe thế giới
Đang ngủ yên
Vắng mặt ưu tư, vong bặt ngữ ngôn
Mặt đất trôi tan chìm đêm quên lãng
Như qua một thời đại bôn chôn
Nhân loại mong ngủ dài đêm không tận!

Riêng người thức gác
– Kẻ canh đêm

Người đếm bước trong căn nhà nhỏ
Với tiếng chó tru a vọng từ tiền sử
Với tách trà hoài vọng u uyên.

Bóng tối cựa mình
Tiếng gà gáy đầu tiên
Thế giới lê trở về trong tiếng động
Người lại bước đi trên nẻo đường im lặng
Hư vô lan tràn. Ngọn lửa người giấu trong tim.

Vẫn còn là khách tha phương ở mọi chân trời
Trườn nặng nề trên phong bì sự vật
Chúng ta còn bần cùng hơn người hành khất
Đang làm kẻ lang thang trước ngưỡng cuộc đời.

*
SINH NHẬT CÂY XƯƠNG RỒNG

1.

Cây xương rồng như nhà sư khất thực theo vết chân gió trái mùa lang thang
Lạc bước qua triền đồi quê tôi để chịu bị cầm tù trong cát
Ngày qua, mùa qua kiên trì lượm nhặt dưỡng chất trần gian rơi rớt
Miệt mài đứng mảnh đất bạc mầu – tạo dáng quê hương.

Dù khuôn mặt xóm thôn bị bôi xóa ngàn lần qua bước bạo động của thời gian
Trên triền đồi trần trơn – xương rồng ưu tư dõi mắt
Xe trâu ra đi buổi sớm mai khi mái tranh đang trầm giấc
Trở về trong chiều bất trắc mênh mông.

2.

Câu thơ đầu đời tôi kẽ bằng que khô lên vòm cát
Cây xương rồng nói với tôi nỗi vô thường của dấu chân qua
Nói với tôi về ký ức xanh đứa con đánh mất nơi phương xa
Về vết cắt sâu đang làm mưng mủ
Nói với tôi về một thời không quên dù không gợi nhớ.

Giữa bao la trắng còn xanh được màu xanh
Ngọn đồi tạo dáng cây mười năm một trăm hay ba trăm năm
Trầm mặc đổ bóng lên tuổi trẻ tôi – diệu vợi.

3.

Cây xương rồng đứng chênh vênh trên triền đồi quê hương – tôi đã thấy
Tôi thấy cây đứng như thế – cả khi bóng cây rừng cuối cùng rời bỏ đồi hanh
Làm vô danh – trần thân với thế giới bấp bênh
Vô tích sự đến ngày tháng năm sinh chẳng ai buồn nhớ
Trên đồi quê hương – lặng câm đứng nhìn từng thế hệ
Đứa con của dòng sông quay lưng lại dòng sông
Rời bỏ mái nhà, ngôi làng, cuộc tình thơm đi tìm đất hứa xa xăm
Ru thôi làm buồn, trâu hết muốn đi hoang, cánh buồm tuổi thơ bão nát.

Như ẩn sĩ cô đơn – yêu thương mà không cần nước mắt
Sẵn lòng cho nụ cười khinh bạc của lùm cỏ dại hay cụm mây hoang.

4.

Giã từ câu thơ trong xanh tôi hối hả đi ngược hoàng hôn
Tôi hối hả sống hối hả yêu hối hả ôm mang hối hả
Đi
Và đi
Và đi …
Khi hố thẳm tối đen dưới chân toang hoác mở
Tôi gặp tôi đứng trần truồng trước định mệnh vô âm
Chợt thấy bóng xương rồng nở chật trái tim mù sương
Tôi vội vã quay về quỳ dưới chân đồi và khóc
Cây xương rồng nhìn tôi với đôi mắt lửa và vỗ về tôi bằng bàn tay gai nhọn hoắt
Thì thầm bên tai tôi sinh nhật của mình.

5.
Sinh nhật cây xương rồng
Có gió nồm reo đồi trọc
Có loài côn trùng đùa bãi cát
Có tháp Chàm giữa nắng đơn ca.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *