TRUYỀN THUYẾT VỀ NGÔI NHÀ
1.
Ngôi Nhà
Ra đi vạn bước chân tràn bờ dự phóng
Vạch chằng chịt lối mòn lên khắp bề mặt trần gian
Khuôn định những thăng trầm của bóng và âm vang.
Ngôi Nhà
Ra đi những dòng chảy chói lòa của sống
Đứa bé ra ràng đi tìm đất dứng
Cô gái dậy thì đi tìm tọa độ yêu
Cụ già hom hem mò mẫm bóng gậy chiều
Gắng gượng đi tìm sinh lực sót.
Ngôi Nhà
Bộ y trang truyền đời bước sang chu kì rã mục
Cắp theo linh hồn lửa hoa văn
Vữa đất giã từ nồi gốm, thớ gỗ từ bỏ hòm rương
Ra đi gươm rỉ sét, ấm sứt vòi, mảnh vỡ
Ra đi miếng da trâu khô nằm mơ nhạc cụ
Mang theo điệu luân vũ tương lai chưa kịp hình thành
Đám mây ăn vạ một thời ra đi trên soải cánh kên kên
Vang vang khúc chiêu hồn của gió.
Ngôi Nhà
Ra đi trận bềnh bồng câu chữ
Lưu lạc bản trường ca bỏ hoang
Lưu đày oan hồn thi sĩ vô danh vương bờ dương gian
Ra đi nửa bánh xe trâu vứt lại
Vòng pháp luân cuốn xoay từng đàn triều đại
Chìm vực thẳm không hư.
Ngôi Nhà
Ra đi ra đi ra đi.
2.
Vĩnh viễn Ông Già Buồn ở lại
Giữa bốn bức tường rêu – vô tích sự đến là vô vị
Vô tích sự đóng đinh vào Ngôi Nhà ẩm mốc, trống hoang
Đóng đinh vào khuếch tán chiều băng rữa thậm âm
Trì níu những chân trời đã mất
Nhẩm đếm những tên sông đã chết
Những cánh rừng đang làm trầm tích
Những con đường hôm qua.
Đếm đi đếm lại một, hai, ba…
Không hi vọng cuộc trở về nào – chỉ đếm
Không chờ đợi mảnh biến cố nào – mãi đếm
Đếm đi mười ngón tay
Đếm về mười ngón tay
Giữa bóng ngày đang tắt
Trong nhịp chiều bệ rạc
Buồn Ông mộng huyễn tự bao giờ!
Ông ngủ vùi chiều – lắng buồn bay trên đôi cánh hồng hoang
Thấy trùng trùng tấm áo núi trôi xuống đồng bằng
Trùng trùng chiếc nón quê bay về thành phố
Trùng trùng khăn tay phố trôi qua biển cả
Vẫn chưa thôi dòng vô độ một thời đại say
Thấy ngàn cây nến thắp lên trong chiều thở dài
Trước vũ phu bàn tay cao áp
Thấy vạn gót chim non nát nhầu sau liên hoan đại bác
Thấy bầy dế mất nhà ngậm giao hưởng buồn đi về đất câm
Thấy điệp điệp giấc mộng hoang dứt lìa dòng cạn quê hương
Xăm xăm miền ân sủng
Hối hả dù chẳng lực xô, như vời ma ám
Xách linh hồn nắng vãi tung vào cơn đói của trùng khơi.
3.
Ông ngủ vùi giấc mơ chiều và trở dậy trong đêm sáng mở phơi
Ngôi Nhà rùng mình trước thiêng liêng Mặt Đất
Mặt Đất rùng mình trước hư vô tĩnh tịch
Lay Ông Già Buồn khải ngộ từ giấc thiên thu mệt nhoài
Như vừa trồi lên từ đáy biển đen bí ẩn của kiếp người
Ông bật khóc và vỡ cười làm nổ tung thành phổi
Nổ tung triệu tế bào ruỗng mòn, triệu triệu vì sao sương khói
Rồi tan chìm cõi lặng mông mênh
Và trượt dài triền dốc lãng quên.
Không còn sáng hoang tưởng, trưa lên đồng hay chiều ngái ngủ
Không còn tiếng phấp phới mất hồn của loài cờ xí
Sự sự chìm
Rũ chìm cõi lãng quên.
Đã tắt cánh dơi dáo dác ăn đêm
Đã tắt đóm ma trơi như kí sinh đục mòn kí ức
Tiếng hổn hển của biển, tiếng thở phào của mây đã tắt
Giọng khản đặc đám thi sĩ hát rong trái mùa
Tiếng chồi non cựa mình vỡ bọc nhựa trong khuya
Đã tắt vạn xung động nhập nhằng của bỏ đi và trì níu.
Chỉ còn âm vang trầm sâu hơi thở
Động rung tiếng gọi từ xa xăm gọi vào xa xăm
Trên cánh bay trong suốt của Lời – vời gọi buông xả miền trần gian
An nhiên Ông ngụ cư từng sát-na thời gian linh hiển
Song thoại với hơi gió miền cao từ lâu câm nín.
Ngôi Nhà chợt rơi cơn tái mặt cuối cùng
Ngôi Nhà bỗng lộ thiên trong đêm sáng không cùng.
4.
Và Ông vươn vai cùng sự lớn dậy của hơi thở
Hơi thở trả lại Ông cõi tinh khôi của nhớ
Trả lại Ông khuôn mặt quen thuộc lạ xa
Trả lại Ông hân hoan của ra đi và trở về
Trả lại Ngôi Nhà truyền thuyết xanh non về lửa.
Khúc hoan ca lại vang lên trong Ngữ Ngôn một lần và muôn ngàn lần nữa
Mãi mãi đêm sáng bình yên.
*
NGỤ NGÔN LOÀI XƯƠNG RỒNG
Khi những trận gió cuồng nộ của mùa hạ đã xa và cơn mưa ngọt lịm của mùa thu chưa tới
Đêm tối tràn qua bãi trống cánh đồng đến nằm vạ trên ngọn đồi chỏng chơ
Vuốt nốt mi mắt nhợt nhạt của chiều ngủ muộn trong khoảng rừng thưa
Còn tiếng cánh dơi vỗ vào thành đêm, tiếng rì rầm của đất
Còn dáng khẳng khiu của bụi xương rồng kiên trì góp nhặt
Những giọt nắng tàn ban ngày để thắp sáng về đêm.
Vệt sáng mỏng manh chỉ sáng lên khi thế giới đã thẫm đen
Côi cút dưới chân đồi quê hương sống đời ẩn ngữ.
Ngày tháng làm tha phương bao lần đối mặt với cô đơn bùng vỡ
Bị đè dưới sức nặng ngôn từ hay chìm nghỉm vũng lầy áo cơm
Ánh sáng nâng đỡ tôi trên bàn chân – bóng tối – con đường
Cả lúc chân trời dường vắng mặt.
Dáng khẳng khiu luôn treo phía trước tôi như thách thức
Vẫy gọi tôi về phía con đường.
Khi những cụm mây trắng mùa thu bị đánh bạt bởi trận giá buốt đầu đông
Trên vừng trán cha mới thấp thoáng niềm vui vụ gặt thịnh mùa mà trong mắt mẹ đã xám sẫm nỗi lo hư mất
Những lãng đãng bóng chiều tuổi thơ, cờ ngô kiêu hãnh hay mang mang nỗi buồn câu hát
Những đứa con quê hương đi lìa cuống rốn quê hương.
Còn dáng khẳng khiu của cây xương rồng ở lại trên triền đồi mãi phát sáng về đêm.