THÁP HOANG
Tháp hoang
như thình lình mọc lên từ đất
lông lá – âm u – dọa nạt.
Tháp hoang
nổi cộm giữa chiều trời ma quái
ung nhọt trên làn da mềm mại
thảm rừng già xanh.
Tháp hoang
đột ngột xô tôi về đối mặt
quá khứ
lao xao bầy dơi đen.
Tháp hoang
người bỏ rơi – lịch sử bỏ quên
bước chân thời gian thì nhớ.
Tháp hoang
như quen thân – như xa lạ
hồn người xưa vỗ dòng máu ứ.
Mốt mai
khi bất chợt bác tiều phu nhớ
dân buôn lậu nhớ – nhà viết sử nhớ
hồn tháp đã bay xa.
THÁP NẮNG
Biết mấy trăm năm rồi tháp đứng
Biển bên kia và cát bên này
Biết mấy vạn đời rồi tháp nắng
Trên đồi hoang
như dấu lặng
phơi bày.
Không một bụi cây – không một cụm mây
Bao la nắng và mênh mông cát
Âm thanh câm – thời gian vắng mặt
Trắng không gian đậm đặc tư bề.
Không có một bài thơ ngợi ca
Không lấy một lời ca ngợi ca
Tháp vẫn đứng miệt mài với nắng
Trong hoang mạc lòng nhân gian lạnh.
Chuyến xe Sài Gòn – Phan Rang
tôi đi lại quá trăm lần
Tháp có đó – tôi vờ như không có
Thoáng sát-na không gian bùng vỡ
Tháp hiện nguyên hình
tháp nắng
thênh thang.
APSARA – VŨ NỮ CHÀM
Ngủ quên trong kiếp đá
Bàn tay nghệ sĩ hoài thai
Trăm năm làm một thuở
Nỗi mơ nung nấu ngàn đời chưa nguôi.
Cựa mình ra lòng đá
Nụ cười phiêu lãng trên môi
Mang hình hài vũ nữ
Qua miền cuộc lữ rong chơi đất trần
Mai trở về cõi đá
Đường cong diễm ảo khơi vơi
Sát-na thành thường trụ
Cho nhân gian nửa đất trời nhớ thương.