Đi về phía những giấc mơ tan vỡ
đi về phía nỗi buồn
đi về miền đất linh thánh cũ
nghe ra không thấy bến bờ
đi về những ngọn đồi xa khuất
thành quách xưa chìm trong mơ
những tháp đền mọc hoang cổ tích
trăm năm ngàn năm chơ vơ
đi về phía những câu thơ lưu lạc
nghe như sương khói giăng mờ
bỗng dưng gặp lại hồn năm cũ
chợt ta ngồi khóc bao giờ…
Thích quá. Thơ Trần Can bài nào cũng dìu dịu, nhẹ nhàng. Nó tạo cảm giác buồn buồn. Nỗi buồn đã cũ nên nó man mác. Trần Can viết nhiều thơ đăng ở trang mạng này, nhưng tôi chưa thấy nhà phê bình Inrasara viết giới thiệu. Inrasara rất nhặm lẹ trong việc làm, không hiểu sao anh không viết để giới thiệu rõ hơn về tác giả này cho ng đọc Chăm. Vừa rồi xem phim Katê Chăm ở Mỹ, tôi thấy các bác các anh chị nói tiếng Việt, hơi buồn buồn. Tại sao ko nói tiếng Chăm nhỉ? Hay do khách mời có ng Việt? Ồ có vẻ tôi nói lạc đề rồi.
Nhưng ko sao đâu tại hôm nay đọc thơ Trần Can tôi thấy buồn buồn.
Theo tôi, bài thơ này hơi ngắn, nhưng hay & cô đọng. Bài thơ tựa hồ đưa ta đến giấc mơ. Buồn và đẹp!
Hom nay doc lai het bai tho cua Tran Can dang o Inrasara.com ma long buon buon. Man mac buon ma cung vui vui. Vui vi co nguoi cung se chia, cung lang hon nhu minh ve coi ra xua.
Than ai.