Ta nhớ Tháp Chàm nhớ dáng người Chăm
Lầm lũi đi trong chiều nhạt nắng
Khăn áo che nỗi buồn hoang vắng
Dấu chân vừa in xuống cát đã mờ.
Người Chăm buồn, Tháp Chàm như thơ
Người Chăm đi, Tháp Chàm đứng lại
Người Chăm trồng lúa, Tháp Chàm nuông cỏ dại
Người Chăm bước theo bóng mình,
Tháp Chàm xoay nắng cắt mây
Trang giấy kẻ hàng gợi nhớ sợi tóc ai
Sợi tóc buồn vui Huyền Trân công chúa
Ta thở dài nghe âm thanh sấp ngửa
Xếp tầng tầng xây tháp nhớ xa xôi…
Điều đã qua thì đã qua rồi
Chút còn lại đẹp bền như gạch tháp
Xin vuông vắn đúc những hàng thơ đẹp
Xây tháp tình cho người Chăm vui.