Nghĩ-14-15

Nghĩ-14. “Hành trình viết của tôi là hành trình phá hủy ‘bản sắc tôi’”.

(Inrasara.com, 1-9-2016).

Con người là một văn bản. Trước khi ra đời, hắn được viết bởi gien cha mẹ. Sau đó hắn được tô vẽ bởi môi trường tự nhiên nơi hắn sinh ra, môi trường xã hội quê nhà hắn sống. Tiếp đến hắn được làm đậm bởi thầy cô và nền giáo dục hắn thụ hưởng, ý thức hệ tôn giáo và chính trị của đất nước hắn, những cuốn sách hắn đọc, vân vân. Không thể thoát!

Nhà văn là một văn bản. Vướng kẹt, nhà văn chỉ là kẻ giữ kho hay tô son cho quá khứ không hơn. Hắn phải thoát, thoát khỏi “văn bản” định mệnh kia. Nếu không thể, ít ra hắn cần tự thức, và mở to mắt trừng trừng nó.

Continue reading

Nghĩ-13. PHÊ BÌNH PHÊ BÌNH PHÊ BÌNH

“Việt Nam không có truyền thống triết học, chúng ta cũng chưa sẵn sàng cho truyền thống kia. Triết học ta đang dạy trong nhà trường là thứ triết học Theo-ism

(Vietnamnet, 10-10-2008)

“Phê bình văn học Việt Nam cứ cảm tính và tùy tiện. Phê bình Lập biên bản ra đời ý hướng cắt đứt truyền thống đó”.

(Phát biểu tại Lễ Phát giải thưởng Vanviet, 2015)

Continue reading

Nghĩ.10-19

Nghĩ-10. BIỂN, VIỆT & CHAM

Người Việt sợ biển. Mở cõi về phương Nam, người Việt biết mỗi đất liền. Suốt dòng lịch sử, người Việt chỉ biết ra khơi về lộng, chứ chưa hề đi xa hơn. Mà “lộng”, theo Từ Chi, chỉ đâu khoảng ba cây số cách bờ, còn “khơi” xa lắm cũng đến bảy cây số là cùng. Đại Việt hoàn toàn thiếu vắng hải sử.

Người Cham yêu biển, mê biển, sống với và qua biển, từ đó Champa có nền hải sử dài và xa.

Continue reading

Nghĩ-25. NHÀ VĂN VIỆT NAM & 5 NỖI SỢ

[tạp chí Nhật Lệ, 12-2015, Vanviet.info, 11-1-2016]

Thứ nhất, là sợ sự thật. Thứ hai, sợ cái mới. Sợ thứ ba và là sợ tệ hại nhất, đó là sợ lí thuyết, nghĩa là sợ suy tư có hệ thống. Từ đó dẫn đến nỗi sợ thứ tư: sợ đứng trước công chúng. Cuối cùng tất thẩy đều xuất phát từ nỗi sợ lớn nhất, như là nguyên do của mọi nguyên do: sợ cô đơn.

(Không phải tất cả nhà văn, mà là đại đa số – dĩ nhiên).

+

Thứ nhất, là sợ sự thật.

Continue reading

Nghĩ-7-9-11

Nghĩ-07. THƠ TRẺ HÔM NAY CÓ GIỐNG NHAU?

Tại Hội nghị Văn Trẻ ở Đà Nẵng tháng 6-2022 vừa qua, nhà thơ Hữu Thỉnh cho rằng, thơ trẻ hôm nay giống nhau quá. Tôi nói: không.

Chỉ tính riêng khu vực Sài Gòn, nhà thơ cùng thế hệ…

Khác biệt hệ mĩ học, thơ đã khác: Lê Thiếu Nhơn khác Nguyễn Hữu Hồng Minh khác Lý Đợi;

cùng hệ mĩ học cũng khác: Bùi Chát khác Phan Bá Thọ khác Lê Vĩnh Tài.

Continue reading

Ninh Thuận: TỌA ĐÀM NGÀY THƠ VIỆT NAM

Đây là lần hai tôi dự Ngày Thơ tỉnh nhà. Lần đầu, hồi còn sắm vai phó Chủ tịch Hội đồng Thơ HNVVN, lần này: nguyên Chủ tịch Hội đồng Thơ [hãy lưu ý chữ “nguyên” này]!

Hội Ninh Thuận có hơn 60 hội viên văn học, sáng ngày 4-2-2023 chỉ có 15 ông/ bà “già” đến với nhau. Anh Mai Ty tổng biên tập Tạp chí – đương nhiên, thêm hai nhạc sĩ và 3 nhân viên văn phòng Hội nữa. Vỏn vẹn 21 mạng, cũng vui đáo để!

Continue reading

NGHĨ 1-2-4-6

“Nhà văn Việt Nam chưa bao giờ giỏi lập ngôn cả… Còn phê bình, đa phần thiếu tư tưởng, nên mãi ăn theo sáng tác”.

(báo Lao động, 11-8-2007)

“Một hiện tượng văn chương bất kì, không thể bị giập tắt bởi khước bác hời hợt hay phủ nhận thô bạo; nó chỉ bị vượt qua, khi các cạnh khía vi tế nhất của nó được phơi mở”.

(Chưa đủ cô đơn cho sáng tạo-2006).

Continue reading

Giải trí cao cấp. INRASARA HỤT GIẢI THƯỞNG… NHÀ NƯỚC

Chuyển kể rằng, có nhà văn nọ mỗi mùa Nobel là mỗi ngồi hóng, hóng để rồi vỗ đùi đánh đét:

– Đù… lại hụt rồi!

Giải thưởng Nhà nước, tôi có hơi hơi hong hóng, chứ vỗ đùi kiểu trên, thì không dám. Sao gọi là hơi hơi? Sự thể như thế này… [Lưu ý: Tôi kể thiệt, chớ nghĩ Sara đùa dai].

[1] Hồi nào không nhớ, nhận hồ sơ từ văn phòng Hội Nhà văn, tôi có điền vào chỗ trống, nộp lên, và quên béng đi. Thế mà một sáng nọ, anh bạn văn nhắn tin: Inrasara hụt Giải thưởng Nhà nước rồi, đính kèm bài báo của nhà văn Dạ Ngân:    

Continue reading

Tổng kết VHNT Ninh Thuận. TÔI ĐÃ NÓI GÌ?

[có yêu mới nói]

Kính thưa quý lãnh đạo!

Các bạn văn nghệ thân mến!

Tôi vừa dành 42 ngày đi qua 12 tỉnh thành, trước đó tôi cũng đã từ nhiệm chức danh Chủ tịch Hội đồng Thơ của Hội Nhà văn Việt Nam.

Nêu hai vụ này ra để biết, tôi hiện là nhà thơ thuần túy, vô tư và khách quan; cạnh đó qua trận đi, tôi có cơ sở làm đối sánh. Mục đích không gì hơn giúp anh Muộn – chủ tịch Hội – dễ trao đổi với lãnh đạo Tỉnh.

Continue reading

Inrasara-TV-04. CÁC TRÀO LƯU THƠ VIỆT ĐƯƠNG ĐẠI

Câu chuyện sẽ lên sóng sáng nay, mời các bạn đón xem. Sau đây là 3 trích đoạn:

[1] Tại sao cần trào lưu?

Festival Thơ châu Á-TBD 2015, một chiều đẹp trời dạo bờ biển Tuần Châu, nhà thơ Vũ Quần Phương hỏi tôi: Sara có tiểu luận “Chưa đủ cô đơn cho sáng tạo” rất hay. Làm sao một người vừa ca ngợi cô đơn lại đi xiển dương các phong trào, có mâu thuẫn không?

Tôi nói, không. Phong trào làm văn đàn sôi động, còn sáng tạo thì cần cô đơn. Cứ nhìn phong trào Siêu thực ở Pháp đầu thế kỉ XX, sẽ hiểu.

Continue reading