Tuệ Nguyên: Thơ 35 – Kỷ niệm cuối cùng cho một tình yêu

Khi sân khấu ái tình trở nên bừa bộn em ném vào tôi những thứ bùn tàn nhẫn để một phút lơ đễnh thôi trong bi đát tôi mặc nhiên cho bàn tay nhơ bẩn em thò tay lấy lại mảnh áo chung thuỷ được khâu vá chưa vẹn toàn bởi những lời thề thốt về bày trò xây đời với người bạn mới
Vì đắm chìm trong cơn say ái tình nên tôi không hay trong đôi mắt em chất chứa toàn phản bội ngơ ngác trước toà án lương tâm [thứ toà án mà tôi cho rằng nếu ai đó vẫn cố phớt lờ hay nhởn nhơ sống thì đó là thái độ của lũ súc vật và nền văn minh của nhân loại chưa thực sự sinh ra] tôi nghe nguồn hi vọng lạnh lùng ngoảnh mặt lê lết đi
Giờ đây riêng đối diện tôi là từng giọt cafe đen – đắng đang rớt xuống khoảng không của chiếc ly thuỷ tinh dán mắt nhìn chầm chầm tôi cảm là trái tim mình đang nhỏ từng giọt máu
Đau và ngậm một mình không để một phút ngơi nghỉ tôi thò tay rút một điếu thuốc và châm lửa đốt – hút.
Có lúc tôi cố ăn chay với rau xanh và hoa quả ngồi thiền rèn luyện tính khí mình để bớt đỏ mặt lúc tức giận bớt mất bình tĩnh khi nhìn em xê tình duyên mới dù là vậy nhưng đầu óc tôi xoáy xoay vẫn là một mớ bòng bong hỗn độn:

“tin yêu bị phản bội” điều ấy như thể là nọc rắn độc xối vào bộ mặt tôi
Hoàn toàn bất động tôi không hay điều gì sẽ xảy ra với mình úp bàn tay trái xuống mặt bàn và xoè ra từ từ tôi thấy sự phản bội có tham dự một phần vào cuộc đời mình vờn bay trên mái đầu mình
Tôi giật nẩy lên


Và giọt cafe vẫn thản nhiên rớt loang đầy ra ly thủy tinh như thể cố tìm hình hài xác định

con tim tôi rục rịch và tôi nghe rõ một vụ nổ âm thầm đang giáng xuống vũng đen ngòm phận mình.
Trong mơ màng

tôi nghe – bước chân em đến và gọi thầm tên…

tôi nghe – lời ngọt ngào giả dối em về đậu trên đôi vai…

tôi nghe – bước đi vội vàng của cuộc tình…
Nhưng chân thực mà nói thì tôi không làm sao hiểu được tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy và càng truy thêm thì tôi thật sự phát tởm ớn lạnh
Thường khi như vậy tôi soi gương và phát hiện những vết đen trên khuôn mặt mình

các tàn nhang của sự tồi tàn thậm tệ đua nhau mọc đầy ngay tức khắc tôi chối bỏ đi chính mình.
Chung cuộc của một trò đùa quá trớn [?]

“Thiên thần bị gãy cánh.”

Kỷ niệm cuối cùng cho một dấu chấm hết – chênh vênh như một tượng đài:

“Kỉ niệm về sự phản bội”

Và theo cách này – tôi văng ra khỏi hố đen.
Cafe Inra, 2.2008

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *