Lễ tẩy trần tháng Tư 6/ 9

LỄ TẨY TRẦN THÁNG TƯ

… bên kia,
về phía bên kia nơi bờ sông quê hương
tháng Tư đang hành Lễ tẩy trần.

Làm sao em song hành cùng tôi về đứng bờ sông đêm nay?
trong cơn đau hoan lạc
hát vang bài tụng ca của nước
chảy đi
chảy đi
chảy trôi đi
chảy trôi tất cả đi …

Giở một vòm trời khác.

*
1. Hành Hương Về Bên Kia Đêm Tối

Họ là đoàn hành hương cuối cùng
ra đi từ đêm của thế kỉ cũ
ra đi – dù không ngọn gió nào xua đuổi
dọc theo đường biên bóng tối. Ra đi.

Bao nỗ lực đã xóa trắng – họ chậm chạp bước đi
lầm lũi như thế. Dọc thế kỉ cuối cùng của thiên kỉ
tiếng nói bã nát giấu vào túi
đội trên đầu cái thúng rỗng, họ đi
biết mình là kẻ cuối cùng.

Họ đi – không tiếng động
dừng lại hành lễ không tiếng động, đọc kinh không tiếng động
nến cháy cũng gắng không gây tiếng động.

Khi tất cả đã tắt, họ đi
từ làng xa xôi đi về làng xa xôi
họ thấy nhà được dựng lên giống nhà họ – không là của họ
tiếng hát giống họ – không phải của họ
ký ức lịch sử đã hết hạn lưu trữ – họ đi
rất chậm về bờ bên kia, cố ngoảnh lại vài dấu vết
kẻ phải chịu mang sử mệnh không cần thiết
như là kẻ cuối cùng.

Họ đi lẩn vào bóng tối. Bóng tối xua tay khước từ họ
bóng tối tràn lên con đường trước mặt, tràn qua khuôn mặt họ
họ cúi mình thật thấp, thấp hơn kẻ bị lễ bỏ rơi
Kham nhẫn. Họ thu mình nhỏ lại, nhỏ hơn cả bóng mình.

Chợt hai cánh tay mỏng, gầy vươn dài ra
Và khởi động múa, tôi thấy
chuyển động cổ tay, bàn tay, chuyển động ngón tay theo nhịp điệu không mùa
cánh tay kia muốn nói gì? nó đang cố rướn hết cỡ
bỗng đứt. Bóng nó lẩn vào bóng tối tối đen hơn
chỉ còn khoảng rỗng đường cong vươn về khoảng sáng
khoảng sáng cuối cùng.

Như thế. Họ ra đi
không ngọn cỏ nào ngẩng đầu tỏ vẻ quan tâm đến có mặt của họ
không giấc mộng nào
nỗi có mặt của triều đại già nua oằn lên lũng mắt
không tố cáo/ oán than
họ đi về phía đêm tối – phía mặt sau của đêm tối
khi gió quét qua đồi trọc quê hương, bóng mắt họ đổ xuống
bỗng đôi chân nhăn nheo, đen đúa bước lạc khỏi đường biên
Và bắt đầu nhảy, tôi thấy
(tôi là kẻ cuối cùng nhìn thấy, có lẽ)
điệu nhảy thịnh mùa của loài chim sa mạc
không ưu tư, không dự án – cuồng nộ và hỏng chân
vũ điệu của buổi tiệc cuối cùng.

Giây cuối cùng của ngày cuối cùng
Của tháng cuối cùng của thế kỉ cuối cùng
Cái nháy mắt cuối cùng. Tiếng mấp máy môi cuối cùng
Ngoảnh lại cuối cùng. Buồn cuối cùng
Phụt tắt cuối cùng
Tro bụi cuối cùng.

Gió gượng thổi ngọn gió cuối cùng.

*
2. Hành Trình

1979

Hai mươi hai tuổi rồi
Tôi bước đi băng dài bóng tối
Chiều chờ đợi
Hai mươi hai tuổi rồi
Tờ giấy trắng và những đêm trắng
Trôi vần thơ lang thang
Ơi vần thơ đẫm sũng phong trần
Bàn chân người thi sĩ!

Hai mươi hai tuổi rồi
Tôi bước đi ôm ghì thế kỉ

Chiều hóa thể
Dòng nước đen dịch chuyển trong hồn
Cựa mình băng mãi hoàng hôn.

1987

Đã xa rồi tuổi mười lăm lưu lãng
Phong nhiêu
Từ vực thẳm cuộc đời
Tuổi ba mươi vươn vai khỏe khoắn
Trang trọng, ta bước vào cuộc chơi.

Không còn ai, dù không còn ai
Cuộc trần gian – người đời hân hưởng
Ta chối từ ta để ta được là ta
Cô đơn, cô đơn
Trên miền cao tư tưởng.

1997

Mười năm cuộc chơi – sơ kết cuộc đời
Ta đếm đo được/ mất
Tóc lún phún bạc
Thứ thù lao từ thời gian.

May mắn trái tim cứ cũ
Dẫu ngã vỡ mấy lần
Lại lặn lành
Lại đắm say, thao thiết
Rồi mai chân trời nào – không biết.

2001

Tôi sẽ đi về đâu – không biết
Có lẽ phía câm lặng số phần
Mong mai mùa sẽ khác.

Tối mênh mông
Đồng lõa với cánh đồng khắc bạc
Tôi phải gieo hạt giống cuối cùng.

Tôi đã neo hi vọng cuối cùng
Vào lộ trình đêm tịch mịch
Mai rồi trôi về đâu – không biết.

Có bật ít mầm xanh?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *