Hành hương em 3/5.

DẤU CHÂN TRẦM
kính dâng hương hồn cha.

Tắt ngọn lửa cuối cùng
tắt tám mươi năm miệt mài đời đất
cha đi. Ngọn cỏ con rũ buồn
rì rào hết mùa xanh con có thêm cho đời dưỡng chất.

Cha đi
lặng lẽ sau bao mùa bất trắc
cánh đồng vô danh mờ dấu chân trầm
sang vụ mai ai làm người gieo hạt?

Con suối mẹ đổ dòng em vạn ngày không tiếc
mong sông em lớn khôn nuôi cây cỏ hai bờ
rời bỏ nguồn, sông xăm xăm miền sa mạc
cạn kiệt đời co một nhúm thân trơ.

Phù sa đạm bạc đất này có rữa trôi,
đất càng lộ nguyên hình đất.
thăm thẳm triệu bước chân, lãng đãng vạn linh hồn
đất chắt chiu anh, lông cánh anh bay tìm đất khác
tàn cuộc trâu già không kịp ngoảnh cố hương.

Tắt sợi khói cuối cùng
cha đi. Con chênh vênh ngưỡng chiều mở cửa
ảm đạm tám mươi năm cha sáng một lần
vỡ hồn con bằng sương mù kí ức.

*
TAM CA XANH

Vòm sáng không cùng
đội hình tháp lướt qua vội vã
đọng lại một Mĩ Sơn.

Dâu bể bảy trăm năm
vẫn gượng dậy nửa bài ca bát ngát.

Dương Long
Yang Prong
Ba Tháp
vẫy khúc tam ca xanh.

Mùa mai
khi bạt ngàn chùa Miên miền Tây
hát cùng muôn đình làng Bắc bộ
dàn hợp xướng sẽ bật lên, bùng vỡ
vọng thăm thẳm thời gian.

*
ĐÊM CHÀM

Người nông dân nhô từ đồng nhiễm mặn
trồi từ đồi cát hanh
xuống từ núi đá trần
người nông dân bay từ phố sáng.

Về
đều bước về plây.

Cởi bỏ, rũ bỏ sau lưng quang gánh
Ginơng, Baranưng giục về
từng chuyến mưa nồng nã Katê.

Với đêm nay rừng tháng Mười phát sáng
với đêm nay mắt họ bừng kiêu hãnh
tha hương bao nhiêu năm vẫn nhịp đề huề.

Baranưng vỗ dội bờ dĩ vãng
người nông dân buông mình vào mẫu số chung định phận
trong bập bềnh những thế kỷ Ginơng.

Rồi mai bước đều về miền xa tít.

*
KÍ ỨC RỪNG

Còn ngọn lửa đám thiêu cha nơi góc tối của rừng
lay kí ức tuổi thơ con
động cựa.

Bóng cha xưa đi lẩn bóng đồi
đồi ôm mang dọa nạt.

Mẹ gầy khô dáng bước
rừng hôm nay đâu cũng lối mòn.

Chỉ còn nỗi trắng hoang thảng thốt
chất đầy tiếng chim khuya.

Thổi bạt tàn lửa đám thiêu cha
nén kí ức tuổi thơ con
nín lặng.

Mai con hút lẩn vào rừng phố.

*
NGỤ NGÔN VIẾT CHO MÌNH
tặng Phăng

Dẫu thơ tôi không khuây khỏa khổ đau anh
tiếng hát tôi khôn vực dậy khốn khó anh
thì có hề chi
nếu chúng một lần nhúm trong anh hi vọng.


Hãy hình dung trăm ý tưởng tài hoa chịu làm vô danh cho tháp Chàm có mặt
hãy hình dung thêm vạn bàn tay sần chai vì nó, đã ẩn mình
thì có sá chi thơ anh cõi còm chiều ngày tất bật
hãy thả cho gió bạt chúng về mấy cõi hư vinh.


Không vỗ ngực, không tranh hơn
không trốn chạy trước phận đời thất bát
câu thơ buồn
luôn có mặt nơi khổ đau có mặt.


Anh cứ hẹn mùa sau hái tuyệt tác trần
ngày đi, ngày qua – hơi thơ anh hiu hắt
những con chữ nắm đuôi nhau xếp hàng chịu phận đời bèo giạt
tàn cuộc phiêu bồng có kết được đám trang xanh?


vạn cốc rượu bày lên suốt bàn tiệc cuộc trần
thuộc về ta
cho cả mùa xanh ta phiêu lãng
cốc ta nốc cạn, cốc tự đổ tràn, cốc dửng dưng, có cốc ta so đo toan tính
cốc rượu đời thi dựng có bao lăm!


Rời bỏ ruộng đồng quen thuộc, ngọn đồi thân thương
dong buồm vào hải đảo mù khơi bất trắc
người thủy thủ già đã không chở về mùa vàng thu hoạch
chỉ thấy bay lả trên cánh buồm khoảng nắng khoan dung.


Sẽ bật lên
tiếng thơ đến sau tiếng thơ cuối cùng
hơi thơ dài lâu nén dồn lồng ngực
sẽ bật lên
hạt mầm vùi sâu hơn hạt mầm vùi sâu nhất
sau trận mưa tháng năm
rì rào cho đời khúc hát xanh.


Tháng Tư khô – bờ xanh xương rồng xanh
tháng Bảy mưa – bằng lăng rừng nở tím
chạp lạnh sang – đồi mai rực sắc vàng
quê ta ba mùa, đủ ba mùa phiêu lãng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *