Tháp nắng 04.

NGỤ NGÔN CỦA ĐẤT

I
Không ít bạn trách tôi mất giờ cho thơ tiếng Chăm
có bao lăm kẻ đọc? Rồi sẽ còn ai nhớ?
nhưng tôi muốn lãng phí cả đời mình cho nó
dù chỉ còn dăm ba người
dù chỉ còn một người
hay ngay cả chẳng còn ai!

II
Một câu tục ngữ – một dòng ca dao
nửa bài đồng dao – một trang thơ cổ
tôi tìm và nhặt
như đứa trẻ tìm nhặt viên sỏi nhỏ
(những viên sỏi người lớn lơ đãng dẫm qua)
để xây lâu đài cho riêng mình tôi ở
lâu đài một ngày kia họ ghé đụt mưa – chắc thế!

III
Hoa tỏa mùi hương
không ai ngửi – hoa thả hương vào gió
chim cất tiếng hát
không ai nghe – nhạc bay khắp không gian
lòng anh mở trao
em không nhận – tình anh rồi tàn rữa.

IV
Bằng lăng nở tím đồi tuổi thơ
rừng đi mất rồi
đồi hoang trọc
có lẽ cho riêng tôi trong chiều cô độc
bằng lăng trụi nhánh tàn – vẫn gượng nở hoa.

V
Như cái ngoái nhìn của đứa con ra trận
khi cất song mái ấm cho mẹ già
như cái ngoái nhìn của kẻ chân tu
khi xây xong ngôi chùa cho người thiện tín.

anh nhà nông lãng tử
lên đường và nhìn ngoái lại đám ruộng lúa đang trổ đòng đòng

VI
Biển đã nói gì với bờ, khi bờ mãi ôm mang biển?
cảm ơn bờ rộng vòng tay bao dong
ong đã nói gì với hoa, khi hoa cho ong nguồn nhụy?
cảm ơn hoa mở lòng ban phát
cây đã nói gì với đất, khi cây cho đất bóng râm?
cảm ơn đã cho bài học về nhận
và ta
ta nói gì với nhau, khi ta cho nhau bàn tay, bờ môi, ánh mắt?
anh sẽ nói gì với em?
em sẽ nói gì với anh ?

VII
Đám cây non vội vươn lên khoảng xanh
mà rễ chưa cắm sâu vào đất
chỉ cần một cơn bão rớt
cũng đủ làm chúng run bấn lên.

VIII
Đồi nắng cũ trống huơ
tiếng mõ trâu thôi gõ
rừng còn đâu cho trâu đi hoang?
xưa đeo mõ trâu làm nhăn nhó
nay đường trắng trơn
nhớ tiếng mõ – trâu buồn.

IX
Có nước da hơi sáng – em chối mình là Chăm
mới ít tháng tha phương – anh không nhận Việt Nam
vì tự trọng – Karl Jaspers không cho mình người Đức
Henry Miller chối từ Mỹ – bởi chán ghét chiến tranh
giữa không nhận và chối từ kia cách nhau trời vực

X
Một ánh nhìn của cha
nửa nụ cười của mẹ
và hai bàn tay diệu vợi của em
giữa mênh mông màu nắng quê hương
hỏi tôi còn tìm thiên đường đâu nữa?

VAY – TRẢ

Vay ban mai ít nắng
cây cho mặt đất vạn màu xanh
vay dòng sông phù sa
cánh đồng trả đủ cho ta mùa vàng.

Vay bầu trời chút gió
diều cho tuổi nhỏ trọn niềm vui
vay em nửa nụ hôn
là anh nhận cả nỗi buồn vô chung.

CẢM TÁC TRÊN ĐỒI THÁP CỔ

Mưa

Mưa xối xả trên đồi tháp cổ
Mưa nay có vọng tiếng mưa xưa
Mà nghe nghìn bước chân trong lá
Như cố nhân vừa qua cố đô.

Em

Về đây rừng núi bao dong
Tháp trong nét cổ, em trong dáng hiền
Nắng chiều đổ bóng em nghiêng
Quàng vai với bóng anh lên đỉnh đồi.

Anh

Lãng du đã thấm nhọc nhằn
Hai vai đã đẫm vô ngần gió sương
Đêm nay động bóng quê hương
Chợt nghe ấm suốt một vùng tâm tư.


CHẾ THẢO LAN

Nửa hồn lạc giấc mơ xa
Nửa tù ngục giữa canh gà cuối thôn
Nửa vầng trăng chết trong non
Nửa vầng hiu hắt treo mòn tuổi thơ.

Đã rơi mất nửa trang thơ
Đã trôi tuột nửa cuộc cờ – trắng tay
Mòn hao nửa phiến thân gầy
Nửa lao đao ở bên này cuộc chơi

Chênh vênh chuyến lữ còn dài
Bước chân ảo vọng đã chai gót trần
Xa vời một cõi hư danh
Mang em vào giữa đất trần – nằm say.

Phan Rang, 1977-1995

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *