Tháp nắng 06.

CON ĐƯỜNG LỬA THIÊNG

Con đường vẫn trầm vọng gọi băng qua những tầng dày mò lịch sử dưới lớp sóng phế hưng của vạn ngàn triều đại đã qua và vạn ngàn triều đại sắp tới.

Con đường vẫn trầm vọng gọi.
dù ban trưa là ban trưa đẫm máu chiến phần
hay dù buổi chiều tù đày khu trục bước chim non
dù buổi tối lao lung những vong hồn lang thang lạc lõng
hay dù ban mai đã đánh rơi niềm thích thản tiêu dao và xô về bao nỗi lo âu thấp thỏm hằn lên từng khuôn mặt đã võ vàng.

Con đường vẫn trầm vọng gọi.
Tiếng gọi xé không gian băng sa mạc rừng rú sông hồ làng mạc hải đảo đồng bằng
tiếng gọi làm tắt nghẽn tiếng động rì rầm của thành phố, âm thanh của bom đạn, của phản lực cơ rền vào vòm thời đại bao lần làm nguy cơ xô con đường vào trường say sóng.

Tiếng gọi của con đường vẫn gọi về
dù chiến cuộc đã đẩy tới vạn ngàn đám di dân đói khát lê chân rớt lại trên con đường bao thi thể ốm nhom
hay dù con người đã làm đầy ứ mặt đất với những rác rưởi của đầu óc mưu toan tổ chức địa cầu bằng hằng sa ý hệ chiến tranh.
hay dù nỗi lo âu thường nhật từng đổ về bao khuôn mặt vô hồn bôn chôn khua ồn những độn ngữ độn ngôn một thời toan làm tiếng gọi của con đường im tiếng.

Con đường vẫn trầm vọng gọi.
trên bước chân người nông dân ban mai chiếc xe trâu lịch kịch vào rừng
qua tiếng chim vỗ cánh chở ráng đỏ chiều hôm đi về vùng bóng tối xa xăm
trong tiếng gà ban trưa vang qua cõi không gian lắng đọng.
trong tiếng chó tru ma từ thuở nào mãi dội vào hoài vọng đêm tăm.

Tiếng gọi vô ngôn vọng từ những dấu chân vô ngấn tích của những thánh nhân ngàn xưa đã đi biệt về phía con đường.
tiếng gọi gọi trở về cho những con người còn biết im lặng lắng nghe hân hoan đưa bàn chân đạp lên con đường trong tiếng gọi.
con người cuối cùng không còn biết chối từ mê cung lịch sử vẫn mở tâm đón nhận tiếng gọi của con đường trên bước chân đi về miền quê hương cháy lửa.

Và con đường mãi trầm vọng gọi.

CON ĐƯỜNG

Khi tôi chỉ còn bóng tối làm bạn đồng hành
Và con đường nằm trong bước chân
Con đường bạt núi đồi, thành phố
Con đường băng tìm những con đường chưa khai mở ở trần gian.

Khi cánh đồng khô nhựa cởi bỏ lại sau lưng
Tôi nhẹ nhõm lên đường
Bóng tối của núi rừng reo hát
Chào đón gót chân kẻ phiêu bạt
Trong một vòng tay mênh mông.

Ơ, cuộc tình đã vỗ bay bằng hai cánh gẫy!
Giã từ em – con mộng bạc màu
Bình an cho vòng hoa tàn phai trên quan tài tình ái
Cùng những vần thơ xanh xao!

Tôi bước đi
Đánh thức hai bờ cỏ dại đường rừng dưới lưu lãng bàn chân
Mái tóc bềnh bồng bay gió núi
Mùi đất mới căng buồng phổi
Dấu hỏi mở phơi qua từng bước trinh tân.

Ơi người anh em rớt lại nơi bờ quan san!
Ơi những bàn chân còn dọ dẫm con đường
Với cây đuốc
Mang trái chán chường – bỏ cuộc
Đang lê về trên đôi guốc cũ của viện bảo tàng!

Ơi người thi sĩ có màu mắt rất đen và mái tóc rất đen!
Mãi ngủ giấc lành dưới mốc bụi của hành lang thư viện
Cẩn trọng bơi trong dòng hiện sinh
Mắc cạn bên này bờ cuộc chiến.

Bao giờ?
Chúng ta trút gánh nặng xuống – lên đường!
Con đường băng qua buổi chiều những thời đại
Gặp gỡ người tình nhân – cô đơn
Con đường vượt lên Đông phương, Tây phương
Giáp mặt với chiều sâu – bóng tối.

Con đường trần gian
Con đường vươn trên chuỗi ngày lao nhọc đi tao phùng miền đất quê hương.
Con đường trầm tư dưới khoảng rừng u tối
Ẩn mình chờ đợi
Những bàn chân.

Bằng hữu của tôi nơi đâu?
Tôi phóng thả dòng thơ vào khoảng đêm nâu
Dưới kia – nơi thành phố, xóm làng yên ngủ
Trong giấc mộng mị xanh xao.

Chạy giữa hai hàng cỏ ướt sương
Con đường ca hát thì thầm trong bàn chân hân hoan
Hãy đón lấy
Con đường buông xả niềm vui thanh thản
Trên chính con đường.

Nha Trang mùa hè 81

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *