Đoàn Quỳnh Như Vọng từ một Hành trình yêu

Lời giới thiệu Vọng, tập thơ của Đoàn Quỳnh Như, NXB Hội Nhà văn, 2009.

Hành trình yêu của Đoàn Quỳnh Như đưa người đọc giáp mặt ngày lạ lẫm.
Những ngày rộp, ngày trút đổ, ngày căng rỗng, ngày rỗng thênh, ngày nguyên sơ, ngày rộc, ngày hớn hở, ngày chảy tan, ngày nấc nghẹn, ngày không mưa không nắng, ác mộng ngày, ngày màu đêm,…
Tất cả là ngày trí nhớ mất tích.
Trí nhớ mất tích xô Hành trình yêu rớt vào vô cùng đêm với muôn trạng thái. Những đêm sâu, đêm lang thang, đêm sầm, đêm thao thức, đêm tàn, đêm rỗng lạnh, đêm tươi nguyên, đêm hỏi, đêm mông lung, đêm loang, đêm dậy mùi, đêm căng cứng, đêm không yêu gối chăn, đêm ôm đêm,…
Đêm của ngực đêm, tóc đêm, môi đêm, nước mắt đêm, tôi nằm giữa đêm – đen.
Nơi thẳm sâu đêm và ngày ấy, những thân măng, tóc xõa, bờ eo cong, ngực căng, ngực khuôn tròn, vai nhon, vú mộng, vòng tay rỗng, thể thân mụ mị,… đắm chìm, dập dềnh trong liên khúc hôn rộn ràng, ngửi, liếm láp, trớn mơn, lần mò, lùng sục, sục sạo, mớm nhau, ngửa ngực, bật nút, hụt chăn, tình nóng chảy,…
Bao nhiêu là danh từ, động từ, hình dung từ diễn tả hành cử yêu làm ngập lụt Hành trình. Để cuối rốt, nó quăng quật thể thân, nung nấu trái tim em. Tim rầu rầu, tim đau, tim thoi thóp, tim lăn lóc, tim động đậy, tim nóng chảy, tim vụn vỡ,… Em rơi về một em rỗng bơ vơ, thét gào, chảy tan,…

Hiếm thi sĩ nào ý thức và nói về tình yêu/ tình dục trắng, thẳng, lồ lộ như thế. Chỉ bằng những từ và cụm từ. Nhưng vô ích, nếu thơ không khám phá được gì thêm, ngoài nó.
Đoàn Quỳnh Như, qua Hành trình yêu, mơ hồ nhận ra khoái lạc và đau khổ, hạnh phúc và bất hạnh cư trú sát sườn. Một ranh giới bấp bênh, mong manh, dễ đổ. Nó đột ngột hoán vị đến kẻ trong cuộc không kịp xoay trở.

sấm nổ rền
giật mình co rúm
ánh sáng tắt vụt
bóng tối ghé chơi
hạnh phúc
bất hạnh

Biết ra sao, ngày sau. Tháng sau. Năm sau. Hay chỉ trong một sát-na, nửa liếc nhìn. Một khóe của đôi mắt huyền kia, ngón của bàn tay búp măng này, bắp vế của cặp giò thon thả ấy bị thương tật. Khi lưng ong này chớm còng, ngực săn đây sắp kì lép kẹp. Biết ra sao, tình anh?
Bởi, có ai nghĩ sợi tóc làm nên mái tóc mây kia, sợi tóc anh đã từng âu yếm, hay trước nữa, anh bao ngại ngần trong toan tính vuốt ve nó; nhưng khi nó vừa rời khỏi mái tóc người anh đang yêu thôi, anh đã xử sự vô tình với nó thế nào!?
Là thế chông chênh giữa tình thương và tình ghét, trơn trợt của tim yêu, vô thường của cuộc thế, mong manh của nỗi người.

Chỉ với hình tượng một sợi tóc rụng thôi, thơ ca cũng đã nói được nhiều.

Sài Gòn, 30-7-2008.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *